11.

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.


Tôi như bị rút hết xương cốt, mơ màng, không còn chút sức lực nào để chống cự.

 
Lúc này, tôi nhìn người đàn ông đang khao khát.


“Hoắc Đình Quân."


Tôi bình thản gọi tên anh.


Tôi cảm thấy bản thân cũng sắp đi/ên mất rồi.


“Có phải làm xong là anh hết giận không?"


Người đàn ông thở gấp một cái, gân cổ nổi lên:


“Mẹ kiếp."


"Giang Hoài, em coi anh là cái gì vậy?!“


Tôi không để ý đến cơn giận của anh, cũng phớt lờ đôi tai đỏ ửng của anh, chỉ nhanh nhẹn rút thắt lưng của mình ra:


“Rốt cuộc anh làm hay không?"


Hoắc Đình Quân cắn ch/ặt răng.


Không chút do dự, anh đứng dậy đ/è tôi xuống giường.


Trong khoảnh khắc trước khi ngã xuống nệm, tôi mơ hồ nhận ra điểm khả nghi trong cuộc đối thoại trước đó.

Nhưng cơn đau từ xương đò/n kéo toàn bộ sự chú ý của tôi về người trước mặt.


"Giang Hoài."


Trán chạm trán.


Hoắc Đình Quân cười khẽ, ánh mắt nhìn thẳng vào sâu trong mắt tôi.


“Đến lúc này mà còn lơ đãng?"


Tôi khẽ cười, lập tức lật người lên trên.


Cắn mạnh vào yết hầu của người đàn ông.


“Hoắc Đình Quân, là do anh quá chậm chạp."

12.

Một đêm buông thả.


Tôi tỉnh dậy, bên gối đã trống không.


Tôi không đọc mảnh giấy người đàn ông để lại, mà từ từ x/é vụn ném vào thùng rác.


Sự hối hận muộn màng dâng trào.


Biết trước rằng đàn ông nhịn đói lâu ngày sẽ càng lúc càng hung hãn khi làm chuyện ấy.


Lẽ ra tôi không nên bắt đầu.


Mở điện thoại lên.


Trên màn hình trống trơn.


Không một động tĩnh nào.


Tôi không biết diễn tả cảm giác thế nào, ngón tay tôi nhích nhẹ, mở vào mục tin nhắn rác bị chặn.


Ở đó, tôi thấy tin nhắn Hoắc Đình Quân nhắc đến trước đó:


“Giang Hoài, không phải em đã hứa không đến thủ đô sao? Giờ ý em là gì?”


“Sao, lại hết tiền rồi hả?"


“Hừ, đừng tưởng chỉ dựa vào khuôn mặt đó mà lại quyến rũ được một kẻ xui xẻo như anh."

“Sao không trả lời tin nhắn."


“Nếu em dám tìm người khác sau lưng anh thì ch*t chắc."


“Nghe rõ chưa, không được tìm người khác."


"Giang Hoài, nói gì đi.”


"Giang Hoài, anh tìm thấy em rồi."


Đọc hết dòng này sang dòng khác, tôi chỉ cảm thấy sự ám ảnh và oán giận khó hiểu.


Năm đó để m/ua th/uốc cho Tây Châu.


Khi làm phục vụ quán bar, tôi tình cờ vướng phải Hoắc Đình Quân đang say.


Đêm đó xong, Hoắc Đình Quân hiểu lầm rằng tôi cố tình cho th/uốc để ép anh qu/an h/ệ.


Tỉnh dậy, người đàn ông ở trần cuộn mình trong chăn, mặt mày lộ vẻ kinh ngạc.


Anh dùng giọng khàn đặc m/ắng tôi:


“Cậu...cậu cút ngay!"


Tôi vừa ngạc nhiên trước vẻ ngây thơ cùng nét e thẹn của kẻ nổi tiếng phóng túng, vừa thầm chế nhạo trong lòng:

“Giờ giả vờ thế, tối qua ai khóc lóc đòi thêm cơ chứ.”


Thế là tôi gom chút sức lực cuối cùng, nhặt quần áo vương vãi dưới đất mặc vào.


Mở miệng liền đòi anh năm vạn tiền bịt miệng.


Hoắc Đình Quân trên giường tái mặt, cuối cùng nghiến răng viết cho tôi tấm séc.


Sợ là sau khi tôi đi, Hoắc Đình Quân sẽ tức giận đ/âm đầu vào tường.


Tôi ân cần nói với anh:


“Anh yên tâm, tôi không có bệnh đâu."


“Sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa.”


“Người lớn cả rồi, chuyện này có gì đâu.”


Về sau mới biết, hóa ra thông tin tôi có bị sai.


Nhưng cũng không thể cứu vãn.


Có lẽ sự vô tâm của tôi chọc giận Hoắc Đình Quân.


Anh bắt đầu liên tục nhắn tin cho tôi.


Lời nọ giọng kia đều tỏ ý quyết tâm sẽ báo cảnh sát.

"Giang Hoài, em cứ thế phủi tay đi sao?"


“Chúng ta là qu/an h/ệ gì?"


“Không trả lời tin nhắn?"


"Em tin anh báo cảnh sát không?"


Thế là tôi gửi vài tấm hình có vết cắn loang lổ trên người.


Hông, đùi, thậm chí sau tai cũng bị hút đỏ lên.


Và nhắn kèm:


“Tất cả đều do anh gây ra."


Ngụ ý nhắc nhở anh rằng rõ ràng tôi mới là bên chịu thiệt.


Vì da tôi trắng, những vết đó rất lâu không tan, ngược lại còn tím bầm thêm.


Mãi sau, anh mới nhắn lại, chỉ một chữ “Hừ”.


Lúc đó tôi đã dành hết sự chú ý cho kết quả chẩn đoán và phác đồ điều trị của Tây Châu.


Tôi thực sự không còn tinh lực dành cho Hoắc Đình Quân.


Tôi tưởng rằng liên lạc giữa chúng tôi dừng ở đó.

Sự thực chứng minh.


Tạo hóa trêu ngươi.

13.

Ngày cuộc thi của Tây Châu kết thúc, khi chúng tôi vẫn còn tại hiện trường.


Trên điện thoại, giáo viên dẫn đoàn tìm tôi trước.


“Trước tiên, xin chúc mừng các em, anh của Tây Châu."


“Chức vô địch lần này đã chắc như đinh đóng cột rồi."


“Về nhà, Tây Châu sẽ không cần chuẩn bị cho kỳ thi đại học nữa, để em ấy yên tâm nghỉ ngơi, chờ đợi việc được bảo lãnh nhập học thôi."


Sau khi biết tin này, lòng tôi tràn ngập niềm vui, muốn ngay lập tức báo cho Tây Châu.


Nhưng khi chiếc xe buýt trở về xuất hiện trước cửa khách sạn.


Người bước tới trước tôi lại là bạn của hắn, Cố Thiên Thiên.


Trong tiếng reo hò ngạc nhiên của mọi người.


Cô gái không chút do dự chạy tới ôm lấy chàng trai vừa bước xuống xe.


Tiếp đó.


Cô khẽ nhón chân, e thẹn trao đi nụ hôn của mình.


Tôi đứng phía sau họ, mở to mắt chứng kiến tất cả.


Trần Tây Châu và tôi nhìn nhau từ khoảng cách không xa không gần.

Sau đó, hắn thở gấp đẩy cô gái trong vòng tay ra, chạy về phía tôi.


“Anh, không phải như anh thấy đâu."


"Anh nghe em giải thích đi."


Tôi không nói lời nào, chỉ lắc đầu.


“Trần Tây Châu."


“Đến đây thôi, anh về trước."


Các bạn học phía sau đang chờ đợi bữa tiệc mừng công tối nay.


Trong bữa tiệc này, Trần Tây Châu có thể làm quen với những người mà cả đời hắn chưa từng có cơ hội tiếp xúc.


Thế là đủ rồi.


Mười mấy năm qua.


Tôi luôn nâng đỡ hắn, mong hắn có thể tiến xa hơn.


Vì điều này, tôi đã không chọn tiếp tục học cấp ba, mà sớm bỏ học đi làm để nuôi hắn ăn học.


Gia đình bố mẹ nuôi có ơn với tôi.


Tôi thực sự đã trả hết ân tình này rồi.

Nghe thấy ý định rời đi của tôi.


Trần Tây Châu thở gấp hơn, hắn kìm nén mọi khó chịu.


Hắn lễ phép nói với giáo viên dẫn đoàn như một người em quan tâm đến anh trai:


“Thưa cô, em muốn nói chuyện với anh trai em một chút, cô dẫn các bạn khác đi ăn tối trước đi ạ."


Sau khi được giáo viên đồng ý, Trần Tây Châu gạt bỏ vẻ tự chủ bình tĩnh trước mặt mọi người, kéo tôi đến góc đại sảnh:


“Anh, anh giận em à?"


Trần Tây Châu nắm chặt vai tôi, lần đầu mất đi vẻ điềm tĩnh thường thấy.


“Chỉ vì em và Cố Thiên Thiên hôn nhau?"


“Anh, anh không thể trẻ con thế chứ?"


Để chiều theo chiều cao của tôi, hắn phải cúi người gập đầu.


Giọng điệu hoàn toàn ngớ ngẩn như thể không thể tin nổi.
Tôi lặng lẽ nhìn hắn, không đáp lời.


Trần Tây Châu bật ra một tiếng cười kỳ lạ:


“Anh, em tưởng anh biết rồi."

“Em thích anh, nhưng không phải thứ tình cảm đồng tính, tại sao chúng ta không thể là người thân của nhau?"


“Rõ ràng mấy năm trước đều rất tốt, anh đi làm em đi học, tại sao giờ em đã vượt qua khó khăn, anh lại muốn rời đi?“


“Anh, không có anh em sẽ khổ sở, anh nỡ lòng nhìn em lại tự cắn mình sao."


Tôi sững sờ nhìn khuôn mặt quá đỗi quen thuộc ấy.


Ngũ quan ưu tú, xươ/ng lông mày nổi bật tô điểm cho hắn vẻ lạnh lùng khó gần.


Đôi môi mỏng vốn luôn khẽ mím thẳng.


Chỗ giữa lông mày từ từ nhíu lại.


Tôi chỉ nói ba câu:


“Tây Châu, em nói không đúng."


“Nếu anh là người thân của em, vị trí người yêu sẽ trống ra."
 


“Giờ em đã có cô gái mình thích, vậy giữa chúng ta không còn là gì nữa."

(🔥: Cay vải l  )

14.

Đây là lần đầu tiên tôi phản bác lại hắn.


Có lẽ trong mắt Trần Tây Châu, tôi luôn chỉ là người anh trai trầm lặng, sẵn sàng hy sinh thầm lặng.


Việc bỏ học đi làm là lựa chọn của riêng tôi.


Tôi chu cấp cho hắn đi học, b/án thân mưu sinh, đều là lựa chọn của riêng tôi.


Nhưng tôi cũng biết mệt mỏi.


Năm đầu tiên bước vào xã hội, tôi đã nếm trải vô vàn cay đắng.


Ngoài việc nghe những lời mỉa mai châm chọc.


Thì nhiều lúc còn là nỗi mơ hồ về tương lai của chính mình.
“Nhỏ thế đã đi làm rồi à? Người lớn trong nhà đâu, không đi học nữa sao?"


Đúng vậy.


Tôi nên làm gì đây?


Lúc này, trong sảnh khách sạn lộng lẫy.


Tôi từ từ thoát khỏi sự kìm kẹp của Trần Tây Châu.


Như linh cảm, tôi hỏi:


“Tây Châu, anh thích con trai..... có khiến em cảm thấy phiền phức không?"

“Trần Tây Châu!"


Một tiếng quát giận dữ c/ắt ngang cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.


Từ cột đá trong góc, Cố Thiên Thiên từ từ xuất hiện, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy vẻ không thể tin nổi:


“Anh và anh trai của anh..... các anh....hai người các anh lại cùng nhau lừa gạt em!"


Cô gái hét lên chỉ tay về phía tôi:


“Anh thích anh trai ruột của mình sao?"


“Gh/ê tởm quá..... Trần Tây Châu, các anh thật ghê tởm......"


Cô gái đứng sững tại chỗ gào khóc trong tan nát.


Trong mắt Trần Tây Châu, sự u ám lan tỏa nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.


Hắn vội vàng bước tới, ôm lấy Cố Thiên Thiên sắp cào cấu chính mình.


Giọng nói dịu dàng cẩn trọng mà tôi chưa từng nghe thấy:


“Không phải vậy đâu, Thiên Thiên...."


“Anh ta không phải anh trai của anh, chỉ là đứa trẻ mồ côi bố mẹ anh nhận nuôi thôi."

“Anh cũng chưa từng hôn anh ta, Thiên Thiên em tin anh đi, anh trong sạch mà."


Đúng vậy.


Tôi và Trần Tây Châu chưa bao giờ có bất cứ hành vi vượt quá giới hạn nào.


Bởi vì hắn chưa từng đề cập đến.


Lúc này nghe thấy lời đảm bảo như chuyện phiếm từ miệng đứa em trai.


Tôi chỉ cảm thấy máu trong người lạnh buốt.


“Anh không phải người đồng tính đâu, Thiên Thiên, em không tin anh sao?"


“Anh chỉ có phản ứng với mình em thôi."


Cố Thiên Thiên tức giận bỏ chạy, còn Trần Tây Châu chỉ quay lại nhìn tôi một cái, rồi không chút lưu luyến đuổi theo cô gái ấy.


Mũi tên b/ắn đi năm xưa giờ đây trúng ngay giữa trán.


Tôi bình thản gật đầu.


Một mình bắt taxi, trở về ngôi nhà mà tôi từng coi là “tổ ấm”.


Đối diện với ngôi nhà trống trải.


Chiếc điện thoại trong túi rung lên “o o”.

Đây là âm báo đặc biệt tôi đặt cho Tây Châu.


Trong căn phòng tối mờ, điện thoại từ từ hiện lên tin nhắn:


“Anh à, em thật sự thích Thiên Thiên."


“Xin lỗi, lúc đó em chưa hiểu chuyện, đã nhầm lẫn sự lệ thuộc vào anh thành tình yêu."


“Nhưng anh à, em thật sự không phải người đồng tính.”


“Vả lại anh cũng không chung thủy phải không?"


“Tối hôm đó ở khách sạn, em đã thấy rồi, trong phòng anh có người đàn ông khác."


“Nếu anh thật sự thích em, tại sao lại dây dưa với người khác?"


Tôi đọc hết tất cả tin nhắn mà hắn gửi đến.


Sau đó, tôi chặn số điện thoại này.


Vào một buổi chiều bình thường không có gì đặc biệt.


Tôi lặng lẽ chuyển ra khỏi nhà của Trần Tây Châu.


Từ đó bặt vô âm tín.

15.

Con phố vắng người.


Tôi đi theo ánh sáng mờ nhạt trên mặt đất, băng qua đường, công viên, con kênh.


Trong không khí lan tỏa mùi đất nhàn nhạt.


Chiếc vali nhỏ bên cạnh phát ra tiếng kêu lọc cọc khi cọ vào mặt đất.


Bên lề đường là chiếc Maybach đang tiến lên với tốc độ rùa bò.


Tôi dừng bước, quay người lại, đối mặt với chiếc xe phía sau.


Hình như chủ nhân của chiếc xe cảm thấy hơi xấu hổ.


Anh ở yên trên ghế một lúc lâu mà không lộ diện.


Tôi đút hai tay vào túi, đ/á nhẹ vào mấy viên sỏi cạnh giày.


Giọng nói nhỏ đến mức gần như không đáng kể:


“Hoắc Đình Quân."


Người đàn ông bị gọi tên bước xuống xe với vẻ hơi tức giận.


Anh đứng tại chỗ, không lại gần, ngẩng cao đầu dùng mũi nhìn người, hơi trẻ con mà bắt chước tôi đút tay vào túi:


“Làm gì đấy, Giang Hoài?"

“Em tưởng em là ai, chỉ cần vẫy ngón tay là anh phải chạy theo liếm gót em à?"


“Hoắc Đình Quân anh đây không phải loại người tốt bụng đâu, nếu em muốn tìm sự thương hại và an ủi, thì em nhầm người rồi”


Tôi suy nghĩ kỹ một chút, cũng đúng.


Thế là tôi rút tay ra khỏi túi, kéo vali quay người đi.


Phía sau vang lên tiếng nghiến răng ken két.


Giây tiếp theo, tôi bị kéo vào một vòng tay ấm áp, mọi hơi lạnh đều bị ngăn cách bên ngoài.


Hoắc Đình Quân đưa tôi lên xe, cáu kỉnh đưa cho tôi một cốc nước nóng.


“Uống đi, mặt sắp đông cứng rồi còn cố chịu đựng."


Nước nóng trôi xuống bụng.


Tay chân tê cóng dần dần cử động linh hoạt.


Tài xế ở hàng ghế trước quay người hỏi:


“Anh Hoắc, tối nay về biệt thự cũ à?”


Hoắc Đình Quân nhìn tôi, khẽ ừm một cái đầy khó hiểu:

“Ừ, về biệt thự cũ.”


Tôi không nói gì.


Dù sao Hoắc Đình Quân cũng không làm gì được tôi.


Hơn nữa, tôi cũng thật sự không còn nơi nào để đi.


Khi vào đến thư phòng trong biệt thự, Hoắc Đình Quân đưa cho tôi một tờ hợp đồng.


Tôi mới phát hiện, hình như mình đã nghĩ sai.


“Khoan đã, cái này có nghĩa là gì?”


Khi nhìn thấy bốn chữ to rõ ràng 'Hợp đồng kết hôn” trên tờ hợp đồng, lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác n/ão ngừng hoạt động.


“Nghĩa là gì, chẳng có nghĩa gì cả, chính là cái nghĩa mà em thấy đấy."


Hoắc Đình Quân căng thẳng, khó nhọc nói mấy câu.


“Ngủ cũng đã ngủ rồi, Giang Hoài, em không định kết hôn với anh à?”


“Hay là em lại nhắm vào thằng đàn ông khác?"


Câu nói cuối cùng gần như tiêu tốn hết sức lực của Hoắc Đình Quân.


Trái tim anh bi cơn đau âm ỉ xâm chiếm, nó sắp sửa nuốt chửng toàn bô lý trí của anh.
 

Tôi mím môi, khẽ kể toàn bộ lý do trước đó.


Sau khi giải thích rõ ràng, Hoắc Đình Quân bình thản, nói từng chữ một:


"......Giang Hoài, anh nghi ngờ em trai của em là một con chuột.”


“Vậy đi, chúng ta cho nó ăn một gói thuốc diệt chuột, nếu ch*t thì đúng là chuột."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play