16.
.Hả?"
Thấy Hoắc Đình Quân vẫn còn tâm trạng đùa giỡn với mình, tôi gạt nỗi lo lắng trong lòng sang một bên.
Nhưng đột nhiên, người đàn ông ấy đập mạnh vào bàn.
Quai hàm góc cạnh của anh giật giật vì cơn thịnh nộ.
“Mẹ kiếp."
“Rõ ràng thằng nhóc đó có tay có chân, sao lại để em đi kiếm tiền nuôi gia đình?"
“Dựa vào anh trai để leo lên, còn mặt mũi nào ra ngoài nhảy nhót.“
“Anh hối hận vì lúc trước mình còn......."
Nhận ra mình lỡ lời, Hoắc Đình Quân nhíu ch/ặt mày, giơ tay t/át mình một cái.
Trong đầu tôi bỗng lóe lên vài thông tin.
Tôi nắm bắt trọng điểm trong đó:
“Hoắc Đình Quân, anh có ý gì?"
Người đàn ông nhanh chóng nhìn tôi một cái rồi x/ấu hổ sờ mũi:
"Sau khi em đi, anh đã sai người tìm ra liên lạc của em."
“Anh gửi tin nhắn cho em, mãi mà em không trả lời."
“Anh bắt đầu chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng đó, em không từ chối, anh tưởng em ngầm đồng ý...."
Hoắc Đình Quân nói không sai.
Tôi không trả lời tin nhắn của anh ấy thật.
Nhưng khoản chuyển khoản vào thẻ ngân hàng đó thì tôi chưa từng nhận được.
Ai đã nhận được số tiền này?
Trong đầu tôi hiện lên một suy đoán khủng khiếp.
Tôi không muốn nghe, nhưng Hoắc Đình Quân lại thầm thì nói ra cái tên đó.
“Là Trần Tây Châu, thằng khốn đó."
Cơn đau âm ỉ trong tim biến thành một lưỡi dao sắc nhọn đang quặn thắt.
Tôi ôm ng/ực, đ/au đến nỗi không thở nổi.
Tầm nhìn trước mắt bắt đầu mờ đi.
Vào khoảnh khắc tôi sắp ngã xuống, sắc mặt Hoắc Đình Quân đột ngột thay đổi:
“Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!"
Rồi.
Tôi chìm vào hôn mê.
17.
“Dựa trên tiền sử của bệnh nhân, chúng tôi nghi ngờ rằng lần ngất xỉu này là do làm việc quá sức, tim phải gánh chịu áp lực quá lớn mỗi ngày. Nên bệnh nhân có các triệu chứng như đ/au đầu, tức ng/ực, ù tai, hoa mắt, hồi hộp, v.v."
“Ngoài ra, vết sẹo trên tay bệnh nhân không loại trừ khả năng bệnh nhân tự làm hại bản thân. Hy vọng người nhà có thể quan tâm nhiều hơn đến vấn đề tâm lý của bệnh nhân."
Trong không khí đầy mùi nước khử trùng hăng nồng.
Xung quanh là tiếng dặn dò nhỏ nhẹ của các y tá.
Tôi cử động ngón tay, ngay lập tức bị một bàn tay khô ráo và ấm áp nắm lấy.
Hoắc Đình Quân, với một lớp râu lún phún mọc ở cằm và quầng thâm dưới mắt, lạnh lùng cất tiếng:
"Giang Hoài, em không thể quan tâm đến bản thân nhiều hơn một chút sao?"
“Em tự xem đi, bệnh dạ dày, suy dinh dưỡng, giờ lại thêm làm việc quá sức, em thật sự coi mình là siêu nhân rồi sao?"
"Sao, em lo lắng cho tên khốn đó nhiều đến thế sao?"
Nhờ bộ não còn mơ màng, tôi chuyển động mắt vài lần, cổ họng khô rát đ/au đau:
“Ừ, trước đây rất lo, sợ hắn không đủ ăn không đủ mặc, sợ hắn bị bạn b/ắt n/ạt, lo lắng rất lâu rồi.”
“Nhưng bây giờ không còn nữa, tất cả đã qua rồi."
Hoắc Đình Quân nín thở, luồng khí tắc nghẽn trong ng/ực không thoát ra được.
“Bạn trai cũ gì chứ, đó chỉ là l/ừa đ/ảo thôi."
“Con gái út nhà họ Cố rất thích hắn, nói là sẽ đính hôn với hắn, gần đây gây ra không ít chuyện cười.”
“Em có muốn anh giúp em trả thù không?"
Hoắc Đình Quân vuốt đi những sợi tóc rối trên trán tôi, giọng trầm thấp đầy quyến rũ.
"Giang Hoài, loại người rác rưởi đó không xứng đáng sống trên đời này.”
"Em nói đi."
Tôi không trả lời, nằm trong chăn êm ái lại muốn ngủ.
“Hoắc Đình Quân, mỗi lần anh nhắc đến tên hắn, em lại nghĩ về quá khứ, lặp đi lặp lại, anh thích như vậy sao?"
Khí chất u ám biến mất trong phút chốc.
Hoắc Đình Quân từ từ đứng dậy đỡ tôi ngồi thẳng.
“Ăn cháo đi, cháo anh tự tay nấu đấy.”
18.
Cháo gạo vốn khó nuốt đã trở nên mềm dẻo và ngọt ngào.
Một cậu chủ nhà giàu như Hoắc Đình Quân lại chịu khó vào bếp tự tay nấu ăn cho tôi.
Nói thật.
Tôi không cảm động chút nào.
Bởi vì anh sẽ không bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi dù chỉ một chút.
Vào ngày ký thủ tục xuất viện, tôi bình thản lấy hợp đồng kết hôn ra từ đống giấy tờ cần ký.
Nếu tôi không xem kỹ, có lẽ đã vô tình ký tên mình lên.
“Hoắc Đình Quân, đây là cái gì vậy?”
Người đàn ông đang ngóng chờ bên cạnh nghe thế liền lộ ra vẻ mặt đ/au đớn.
Nhưng vẫn chậm rãi bước đến bên tôi, rút tờ giấy đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Thấy vẻ mặt hối hận vô cùng của người đàn ông trước khi rời đi.
Tôi bị trêu đến mức bật cười.
Cửa lại vang lên tiếng gõ.
Tôi tưởng là người đàn ông đi rồi quay lại, nên mở cửa mà không đề phòng gì.
Nhưng những lời còn lại đều nghẹn lại trong cổ họng.
Người em trai lâu ngày không gặp giả làm nhân viên giao đồ ăn đợi tôi ở ngoài cửa.
"Anh."
Trần Tây Châu mặc bộ đồ giao đồ ăn màu vàng quá rộng và có vết bẩn.
So với phong thái lạnh lùng khó gần thường ngày, trông hắn có chút buồn cười.
Đưa mắt nhìn lên, tôi không bỏ sót vẻ thù h/ận thoáng qua trên mặt hắn.
“Có phải anh đã bảo Hoắc Đình Quân cố tình hại em không?"
“Giờ không có doanh nghiệp nào chịu tài trợ cho em, đều là do anh làm cả phải không?"
"Giang Hoài, sao anh lại nhẫn tâm thế, bố mẹ đang nhìn xuống từ trên trời kia!"
Nhìn sự c/ăm gh/ét sâu sắc trong mắt hắn, tôi khẽ hỏi:
“Sao, tiền Hoắc Đình Quân chuyển cho em không dùng được nữa à?”
Trần Tây Châu hơi giật mình một chút, vội vàng bào chữa:
“Sao không nhận? Anh, anh đã bị Hoắc Đình Quân làm như thế rồi, tiền cũng là anh ta tự nguyện cho....."
Một tiếng “bốp".
Bóng người đột ngột xuất hiện sau lưng Trần Tây Châu vung tay t/át hắn một cái.
Trần Tây Châu sững sờ đứng yên, trên má hiện rõ vết tay.
Sau đó, hắn như bị kích động hoàn toàn, quay người đ/á/nh nhau với Hoắc Đình Quân.
Mỗi cú đấm của anh đều trúng đích, mang theo sức mạnh muốn gi*t người.
“Trần Tây Châu, mày là đồ s/úc si/nh."
“Thích giả bệ/nh, hôm nay ông đây sẽ đ/á/nh mày không xuống nổi giường.”
“Hừ, mày cũng chẳng phải người tốt gì.”
Vệ sĩ phía sau kịp thời đến, ngăn trò hề này lại.
Khoé miệng Hoắc Đình Quân bầm tím một chỗ, anh vẫn không chịu thua muốn tiếp tục.
“Giả trầm cảm lừa Giang Hoài, Trần Tây Châu, kiếp này mày không ngóc đầu lên được đâu."
Tim tôi run lên rồi kéo anh ra sau lưng che chở.
“Đừng đ/á/nh nhau nữa.”
“Hoắc Đình Quân, đừng nói nữa, để hắn đi."
Người đàn ông nghẹn ngào, ra hiêu bằng ánh mắt.
Vệ sĩ liền lịch sự mời hắn ra ngoài.
Trần Tây Châu lạnh lùng nhìn chúng tôi, chỉnh lại bộ quần áo bị nhàu nát cho sạch sẽ, giọng nói lại trở về vẻ tự cao như trước:
“Giang Hoài, đừng hối hận về quyết định hôm nay của anh."
Cửa phòng bệnh được đóng lại.
Như tiếng chuông báo hiệu mọi chuyện đã kết thúc.
19.
Ngày biết tin Trần Tây Châu sắp được nhà họ Cố đưa đi du học nước ngoài.
Tôi chẳng nói gì, gửi tất cả những gì hắn làm cho Cố Thiên Thiên.
Hy vọng cô ấy có thể nhìn rõ bộ mặt thật của người bên cạnh mình.
Đối phương không trả lời, chỉ đến lúc tôi hủy số điện thoại, cô ấy mới gửi tin:
"Giang Hoài, Tây Châu không yêu anh, anh ấy chỉ coi anh như anh trai thôi."
“Là anh quá ích kỷ, anh cứ đợi mà xem, tôi sẽ hạnh phúc với anh ấy."
Nhưng cô ấy quên mất rồi.
Trần Tây Châu ung dung hưởng thụ mọi thứ tôi đã cố gắng kiếm được.
Người như thế này, làm sao hiểu thế nào là biết ơn?
Một tuần sau.
Chiếc máy bay đi Mỹ bay vút qua bầu trời, vệt khói để lại cũng dần tan biến.
Tôi quay lại với nghề cũ.
Ứng tuyển làm tài xế kiêm trợ lý riêng cho Hoắc Đình Quân.
Công việc với mức lương bảy nghìn năm trăm ngày ấy vẫn được giữ lại cho tôi, như một sự kiên định không thay đổi.
Trong thư phòng rộng lớn, ánh nắng ấm áp tràn qua cửa sổ.
Nhìn vào bản ‘hợp đồng kết hôn’ được ngụy trang dưới dạng 'hợp đồng lao động'.
Tôi cầm bút, khẽ khựng lại, rồi nắn nót viết tên mình.
Còn người đàn ông đang chống tay lên bàn gi/ật lấy hợp đồng nhanh như c/ắt, nâng niu như báu vật.
Đôi mắt đen sẫm dừng lại trên cái tên còn chưa khô mực.
"Giang Hoài."
Hoắc Đình Quân bỗng ngẩng đầu lên, biểu cảm muốn cười mà không cười được duy trì một cách khó khăn.
“Em đồng ý rồi?"
Mắt tôi cong lên, từ từ đóng nắp bút, rồi nói:
“Hoắc Đình Quân, em muốn đi học."
“Anh có muốn đợi em không?"
Hoắc Đình Quân lập tức đỏ mắt, gần như nuốt nghẹn nỗi cay đắng nơi cổ họng:
“Học đi, anh kiếm tiền nuôi em học, học đến thạc sĩ, tiến sĩ, tùy em!"
Tôi cười đến chảy nước mắt rồi được anh ôm chặt vào lòng.
Nửa đời đầu, tôi luôn sống vì người khác.
Từ nay về sau, tôi chỉ muốn sống cho chính mình.
20.
Đêm khuya năm năm sau.
Sau khi kết thúc, Hoắc Đình Quân chăm chỉ giặt chăn ga gối đệm với vẻ mặt thỏa mãn.
Tôi nằm trên chiếc giường mềm mại, toàn thân khô ráo dễ chịu.
Hơi buồn ngủ, tôi lướt điện thoại.
Một tin tức thu hút sự chú ý của tôi.
“Tin nóng, cô chủ nhà họ Cố quyết định ly hôn! Chồng cô có thể bị tống giam vì l/ừa đ/ảo...."
Tôi chưa kịp xem hết những chữ phía sau, Hoắc Đình Quân đã nhẹ nhàng lấy điện thoại khỏi tay tôi, xoa nhẹ hình xăm hoa diên vĩ trên cổ tay tôi, dỗ dành:
“Không phải mệt rồi sao, sao vẫn chưa ngủ.'
Anh ám chỉ: “Hay là muốn thêm lần nữa."
Tôi lơ mơ áp sát hôn anh một cái.
“Thôi, thôi rồi, đi ngủ thôi."
Người đàn ông bật cười hờn dỗi, vòng tay rộng ôm tôi vào lòng.
Ở cùng vị trí trên tay trái anh, một hình xăm bướm xanh như đang vỗ cánh bay lên.
Tình yêu mãnh liệt chỉ tồn tại trong phim ảnh và tiểu thuyết.
Điều tuyệt nhất chính là lúc này em ở bên anh.
HẾT