6.

Ngày khởi hành.


Trời quang mây tạnh.


Những chiếc xe buýt do trường sắp xếp xếp hàng ngay ngắn trong bãi đỗ.


Tôi theo dòng người đông đúc bước vào trường.


Có lẽ Tây Châu đã báo trước với giáo viên.


Khi nhìn thấy tôi, các bạn của cậu ấy không tỏ ra quá ngạc nhiên.


Thay vào đó, họ vô cùng nhiệt tình gọi tôi:


“Anh là anh trai của Tây Châu à? Trời ạ, anh đẹp trai quá, hắn chưa bao giờ nói với bọn em anh trai hắn đẹp trai thế này."


“Anh Giang trông quen quá, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?"


Một chàng trai cao lớn vạm vỡ thoải mái khoác vai tôi.


“Anh ơi, lát nữa cho em xin số liên lạc nhé.“


Mọi người xung quanh lập tức hò reo cổ vũ.


Mặt tôi bắt đầu nóng ran, đang nghĩ cách từ chối sự nhiệt tình của lũ trẻ này, thì một cô gái bướng bỉnh đẩy đám đông chen vào.


Cô ấy mặc chiếc váy đồng phục thanh lịch của trường Trung học Đức, tóc đuôi gà lướt nhẹ trong không trung.


“Mấy đứa thật phiền phức, không thấy anh Tây Châu đang khó xử sao?"

“Cút hết đi nào."


Những tiếng cười đầy ẩn ý vang lên trong không gian nhỏ hẹp này.


“Ồ, không phải Thiên Thiên sao."


“Đôi tình nhân gặp phụ huynh rồi nhé!"


Đôi má ửng hồng của cô gái trông vô cùng đáng yêu. 


Nhưng đầu tôi có tiếng rầm một cái, như thể vừa bị nhấn nút tạm dừng.

7.

“Mọi người đang làm gì đấy?”


Một giọng nói lạnh lùng và quyến rũ chen vào.


Tôi liền cảm thấy động tác đặt tay lên vai mình của cậu nam sinh đó hơi cứng nhắc.


Khi nhìn thấy bàn tay của cậu ta trên vai tôi.


Vẻ mặt của Trần Tây Châu đột ngột lạnh đi.


"Bỏ tay ra."


Cậu nam sinh bị gọi tên xấu hổ rút tay lại, gãi đầu gãi tai.


Cùng lúc đó, trong mắt cô gái bỗng bừng lên niềm vui sướng.


Cô ấy chạy nhanh đến bên hắn, nắm tay hắn làm nũng:


“Trần Tây Châu, tốt thật đấy! Anh trai của anh đến mà anh không giới thiệu với em!"


Trần Tây Châu lặng lẽ tránh bàn tay cô gái.


“Ừ, quên giới thiệu với em."


“Anh ấy là anh trai của anh, Giang Hoài."


“Anh, đây là bạn của em, Cố Thiên Thiên.'


Cố Thiên Thiên bất mãn chu môi, tỏ rõ vẻ đáng yêu: 

“Anh chỉ giới thiệu em với anh của anh như thế này thôi sao?"


Nhìn cô gái vô thức làm nũng, lòng tôi bỗng đ/au nhói.


“Rõ ràng chúng ta là......"


Câu nói sau bị lấn át bởi tiếng giáo viên dẫn đoàn nhắc lên xe.


Các bạn học đang xem nghe vậy liền kéo nhau đi về phía xe buýt.


Trong không khí náo nhiệt.


Một đôi mắt đào hoa dài hẹp lặng lẽ dừng lại trên người tôi.


Tôi không đáp lại, mà cứng nhắc quay người lại.


Không ngờ lại bị ai đó nắm lấy cổ tay.


"Anh, anh say xe, anh ngồi hàng ghế trước đi."


Trần Tây Châu thong thả nói, tóc mái rối bời buông xuống, thanh thoát lại tao nhã.


Ai nhìn cũng thấy giống như một người em trai tốt biết quan tâm đến anh.


Nhưng chỉ có tôi biết.


Lực từ cổ tay truyền đến không cho phép tôi từ chối.

Giống như lưu giữ, cũng giống như ép buộc.


"Em cũng say xe, em cũng muốn ngồi hàng ghế trước..."


Cố Thiên Thiên đứng sau gõ ngón tay vào lưng hắn, nhỏ giọng phàn nàn.


Tôi lắc đầu, nở một nụ cười với cô ấy:


“Anh không sao, em ngồi trước với bạn đi.”


Nói xong, tôi không để ý đến vẻ mặt ngẩn ngơ của em trai.


Bước thẳng lên hàng ghế cuối cùng của xe, ngồi xuống.


Xe từ từ khởi hành.


Tiến về phía thủ đô.

8.

Chiếc điện thoại nằm trong lòng bàn tay rung lên hai lần.
Tôi ngồi ở hàng ghế cuối của xe khách.


Mùi xăng dầu hòa lẫn với mùi điều hoà khiến đầu óc tôi quay cuồ/ng, buồn nôn.


Xe đột ngột phanh gấp.


Tôi cố nuốt trôi cảm giác nôn nao, cắn ch/ặt môi dưới,

 móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.


Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, dường như tôi lại trở về thời thơ ấu.


“Anh ơi, anh có thích ăn nho không? Hôm nay mẹ m/ua về nhiều lắm."


Đây là Trần Tây Châu lúc tám tuổi, hào hứng kéo tay tôi xem túi đồ mẹ nuôi đi chợ mới về.


“Anh ơi, hè này chúng ta đi Hải Nam chơi nhé?"


Đây là hắn năm mười hai tuổi đang cùng tôi lên kế hoạch du lịch dịp nghỉ lễ.


“Anh ơi... phải làm sao đây, bố mẹ đều không còn nữa rồi... chúng ta phải làm sao..."


Đây là Trần Tây Châu năm mười bốn tuổi, hắn ôm chặt eo tôi khóc nức nở.


Tôi mơ màng đưa tay ra.


“Đừng sợ, sau này anh sẽ đi làm kiếm tiền nuôi em ăn học.

Tây Châu đừng khóc, anh không đi đâu.”


Trong căn phòng cho thuê chật hẹp, cũ kỹ.

Hắn chen chân ở cuối giường sưởi ấm đôi chân cho tôi, ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, giá lạnh ngập trời.


Nhưng trong thế giới riêng của hai chúng tôi lại ấm áp như mùa xuân.


Cảnh vật trước mắt thay đổi liên tục.


Lần này là tôi hoang mang bước ra khỏi khách sạn.


Va phải cảnh Trần Tây Châu ôm eo một cô gái đang hôn nhau.


Hắn vẫn vô cảm, ánh mắt lạnh lùng.


Nhưng đôi tai đỏ ửng lại càng chói mắt.


Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ nghe tiếng “bốp".


Giấc mơ vỡ tan tành.


Tôi vật vã tỉnh giấc, phát hiện mình đã nằm trên giường khách sạn.


“Cốc cốc --"


Ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.


Tôi đờ đẫn nhìn ra.


Môt giọng nói tôi chưa từng ngờ tới ấm trầm vang lên.

“Giang Hoài, mở cửa.”

9.

"Giang Hoài, anh biết em ở trong đó."


“Mở cửa."


Như tiếng thì thầm của á/c q/uỷ.


Nhưng nó lại kéo suy nghĩ của tôi trở về đêm ở khách sạn hôm đó.


Là Hoắc Đình Quân, người tôi đã bán mình cho.


Ký ức bị lôi kéo tôi về đêm mê muội ấy.


Không có sự hòa quyện dịu dàng.


Chỉ có sự r/un rẩy không kiểm soát, tiếng khóc nén lại nơi khóe môi.


Và sự thô bạo không chút thương xót.


“Mở cửa.“


Sự kiên nhẫn của Hoắc Đình Quân dần cạn kiệt.


Trong phút cuối, khi sự bình tĩnh biến mất, tôi liêu xiêu bước xuống giường, mở cửa.


“Anh đến đây làm gì?"


Nhờ bóng tối phía sau cánh cửa, tôi lạnh lùng chất vấn, cố gắng che giấu sự thật rằng mình đang sợ hãi.


Người đàn ông chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, hồi lâu sau mới bật ra một tiếng cười lạnh lùng từ cổ họng:

“Làm gì?"


“Hừ, chính là em."


Nói xong Hoắc Đình Quân đột ngột kẹp lấy hàm dưới của tôi, hôn lên.


Tôi chống khung cửa cố gắng ngăn cản, tiếc là không địch lại sức anh.


Hoắc Đình Quân hôn mãnh liệt hơn, hôn đến mức tôi nghẹt thở.


“Mẹ kiếp, ông đây đã gửi cho em nhiều tin nhắn như vậy, em chẳng thèm trả lời một cái.“


"Giang Hoài, em coi anh như chó để chơi đùa sao?"


“Tiền đã chuyển vào tài khoản ngân hàng cũng chẳng thấy phản hồi, anh bao một gã trai bao người ta còn biết ơn anh, còn em thì vô tâm..."


Tôi vùng vẫy hết sức, khóe mắt đỏ lên vì sinh lý:


“Buông tôi ra... Hoắc Đình Quân, chúng ta nói chuyện tử tế đi."


“Nói gì? Nói rằng em ngủ với anh xong rồi mặc quần áo bỏ đi? Để anh một mình trong khách sạn, ngốc nghếch đợi em hả?"


Trong mắt Hoắc Đình Quân u ám, nhưng khi thấy nước mắt tôi, anh lại nhẹ tay.

Anh khựng lại một giây, áp sát vào bên tai tôi:
 

"Giang Hoài."
 

“Em không có trái tim."


“Bốp -"


Tôi giơ tay tát mạnh vào mặt người đàn ông.


Tiếng t/át vang lên trong không khí.


Hoắc Đình Quân thuận theo mà nghiêng đầu sang bên.


“Hừ."


Bên trái gương mặt điển trai hiện lên vết hằn rõ rệt.


Hoắc Đình Quân nheo mắt lại, trong ánh mắt anh như có thứ ánh sáng kì dị.


Giây tiếp theo, người đàn ông bóp ch/ặt hàm dưới, đưa tay kéo tôi, đ/á sập cửa lại.


Phòng đơn tiêu chuẩn.


Không gian phòng không lớn.


Lúc này chứa hai người đàn ông trưởng thành thì càng trở nên chật chội.

Tôi bình tĩnh lùi lại vài bước.


Tôi có thể cảm nhận ánh mắt nóng bỏng như sói đói của Hoắc Đình Quân.


Hoắc Đình Quân tháo dây đeo đồng hồ ném lên giường, khi ngồi xuống, lưng anh hơi cong như sẵn sàng hành động.
“Lâu rồi không gặp, cho một lời giải thích đi."


Tôi nén những d/ao động trong lòng, mang theo chút bình tĩnh tự tin gượng gạo.


“Không có gì để giải thích, rõ ràng lúc đầu đã nói rồi...“


“Cốc cốc cốc – “


"Anh, anh có trong phòng không?"


Là Trần Tây Châu.


Lại bị người khác gián đoạn.


Hoắc Đình Quân tỏ ra không vui, yết hầu gấp gáp lên xuống


Còn tim tôi ngay lập tức rơi xuống vực sâu.


Trong đầu có một giọng nói đang gào thét:


“Không thể...“

“Không thể để Tây Châu phát hiện sự tồn tại của Hoắc Đình Quân.“

10.

Có lẽ đã nhận ra sự hoảng hốt của tôi.


Hoắc Đình Quân nhận ra điều gì đó, anh từ từ giơ hai tay lên.


Ý là:


“Yên tâm, anh sẽ không làm gì đâu.”


Nhìn biểu cảm nửa cười nửa không của người đàn ông.
Tôi đành tạm thời chọn cách tin tưởng, rồi quay người đi mở cửa.


Bên ngoài, đôi mắt Trần Tây Châu ánh lên vẻ lo âu:


“Anh, anh vẫn ổn chứ?"


“Anh ngủ trên xe say quá, gọi không dậy, nên em đã bế anh thẳng vào phòng khách sạn."


“Xin lỗi anh, anh vẫn khó chịu lắm phải không? Đều tại em, không ngờ anh say xe nặng thế."


Trần Tây Châu cúi đầu tự trách, sau tai lộ ra một khoảng cổ trắng ngần.


Tôi há miệng, không phát ra tiếng, không biết nên đáp lời thế nào.


Rõ ràng trước đây, dù mệt mỏi thế nào, chỉ cần ở cùng em trai, tôi đều thấy cuộc sống có hy vọng.


Dù nói chuyện gì, chúng tôi cũng có đề tài để bàn.


Tôi muốn hỏi về mối quan hệ giữa hắn và Cố Thiên Thiên.

Nhưng kết quả hiển nhiên ấy, tôi lại không dám hỏi ra.


Lần đầu tiên, tôi cảm thấy cực kì mệt mỏi.


Trong sự im lặng ngột ngạt ch*t người.


Trần Tây Châu thận trọng, nắm lấy tay áo tôi như hồi nhỏ:


“Anh, Cố Thiên Thiên là con gái hiệu trưởng trường em, ở trường cô ấy giúp em rất nhiều.”


“Em không thể bỏ qua cảm nhận của cô ấy.”


“Anh, anh có thể hiểu cho em chứ?"


Hắn tự biện hộ cho mình, trong lời nói có chút oán trách tôi vì gh/en t/uông không đúng lúc.


Đột nhiên.


"Anh, anh sao thế?"


Tôi kìm nén tiếng kêu sắp bật ra, bị bàn tay to lớn của người phía sau chọc ghẹo khiến không dám phát ra âm thanh.
Như thể nắm được điểm yếu của tôi.


Đôi bàn tay ấy sờ soạng từ dưới lên, gây nên một cơn ngứa ngáy.


Thấy tôi mãi không trả lời.

Trần Tây Châu mím chặt môi, chân mày hơi nhíu toát lên sự bực dọc:


“Anh, anh giận rồi à?”


“Em và cô ấy thực sự không có gì.”


"Anh đang nghi ngờ em?”


Khi bàn tay lớn đi qua một điểm nào đó.


Tôi nhẫn nhịn che ng/ực, hơi cúi người che giấu:


“Anh biết rồi.”


“Tây Châu, hôm nay anh hơi khó chịu, anh muốn nghỉ ngơi trước."


Vừa dứt lời, cánh cửa phòng bỗng chốc đóng sập lại.


Cơn gió cuốn theo làm mờ mắt tôi.


Vì thế mà tôi bỏ lỡ vẻ mặt nghiêm trọng của Tây Châu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play