Sau hai tháng ở Chu gia, Lương Anh cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng.

Không phải do Chu Hoài Lâm khuyên nhủ, bởi hắn vốn không bao giờ giục nàng ra ngoài hay gặp gỡ ai. Dường như, dù nàng có ở mãi trong phòng cả đời, hắn cũng chẳng chút ý kiến.

Chính Lương Anh tự mình muốn ra ngoài.

Đã rất lâu, nàng không ngắm bầu trời xanh.

Lương Anh không rõ mình rời kinh thành được bao lâu, chỉ nhớ khi đến đây, tuyết còn phủ dày. Đến lúc nàng bước ra, trong vườn đã thoáng hiện sắc xanh non.

Dù nàng không nói gì, Chu Hoài Lâm đã sớm cho người dọn dẹp khu vườn trước khi nàng ra ngoài. Trên đường đi, ngoài những hạ nhân thường ngày chăm sóc nàng, Lương Anh không thấy bất kỳ gương mặt xa lạ nào.

Chu gia ở nơi này xem như gia đình giàu có, khu vườn rộng lớn, phong cảnh rất khác so với kinh thành. Nhưng Lương Anh chẳng có tâm trạng thưởng thức. Nàng lang thang vô định một lúc lâu, đến khi đôi chân mơ hồ khó chịu mới dừng lại.

Hầu như ngay khi nàng dừng bước, Chu Hoài Lâm, người vẫn lặng lẽ đi sau nàng hai bước, đã tiến đến bên cạnh.

Lương Anh liếc nhìn, thấy hắn khom người, trải áo choàng lên ghế đá trong đình, rồi vỗ nhẹ lên chỗ vừa trải, xong mới nhìn về phía nàng.

Không cần lời nói, Lương Anh cũng hiểu ý hắn.

Nàng không khách sáo, ngồi xuống. Chu Hoài Lâm thì ngồi cách đó không xa.

Nàng đã quen với sự đồng hành lặng lẽ của hắn. Ngoài những lúc cần thiết, hắn hiếm khi mở lời, ít đến mức đôi khi Lương Anh cảm thấy, giữa hai người, hắn mới giống người câm hơn.

Nhưng nàng rất cảm kích sự trầm mặc ấy, bởi nó khiến nàng không cần tốn sức ứng phó.

Nàng nghiêng người nhìn ra ngoài đình. Một cành cây mới nhú mầm non vươn đến trước mặt nàng.

Những chồi xanh non tơ khiến lòng nàng khẽ động trong khoảnh khắc. Lương Anh vô thức vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Nàng chợt nhớ, đã rời hoàng cung lâu như vậy, mà nàng chưa từng thực sự ngắm bầu trời ngoài cung, chưa từng thưởng thức cảnh sắc ngoài cung, cũng chưa từng nghĩ đến… cuộc sống ngoài cung.

Thời gian của nàng, từ khoảnh khắc rời cung, dường như đã dừng lại.

Lương Anh nhớ đến ngày Ngụy Diễm lập hậu. Nàng đứng giữa đám đông, nhìn lên tường thành, nơi đế hậu tiếp nhận vạn dân triều bái.

Khi ấy, triều đình vừa dẹp xong bè đảng gây rối, khắp nơi đều rộn ràng vui mừng. Bên tai nàng tràn ngập tiếng cười nói, trên trời là pháo hoa rực rỡ. Thị lực nàng không tốt, không nhìn rõ biểu cảm hay dung mạo của những người trên tường thành.

Nhưng chỉ hai bóng dáng hoàng bào cũng đủ khiến người ta cảm nhận sự tương xứng. Nàng thậm chí có thể tưởng tượng, đôi đế hậu ấy đang trao nhau nụ cười đong đầy tình ý.

Đó từng là cảnh nàng mơ ước, chỉ tiếc, vai chính đã đổi thành người khác.

Nhìn xem, Lương Anh bất giác siết chặt tay, cành cây trong tay cũng cong theo động tác của nàng. Hắn sống tiêu dao tự tại như thế, sao nàng lại phải tự dệt nỗi buồn tiếc nuối?

Trong khoảnh khắc ấy, lòng nàng bỗng trỗi dậy khát khao.

Nhưng… cũng chỉ là một khoảnh khắc. Rất nhanh, nàng lại xẹp xuống, buông tay, co mình lại, một lần nữa lùi vào mai rùa của chính mình.

Sau đó, trong thời gian dài, Chu Hoài Lâm luôn ở bên nàng. Quan hệ giữa hai người không thể định nghĩa chính xác, cũng chẳng ai suy nghĩ sâu xa. Phần lớn thời gian, họ chỉ lặng lẽ ở bên nhau.

Khi nàng ngẩn ngơ, Chu Hoài Lâm đọc sách bên cạnh. Khi nàng ra ngoài đi dạo, hắn theo sau cách hai bước… Ngày qua ngày như thế.

Sau này, Lương Anh thường nghĩ, nam nhân ấy rõ ràng chưa từng nói một lời an ủi hay khuyên nhủ, cũng không dạy nàng phải làm gì. Hắn cứ để mặc nàng, để nàng tự mình giãy giụa thoát khỏi màn sương mù.

Nhưng với Lương Anh khi ấy, đó đã là sự đồng hành tốt nhất.

---

Lương Anh hẹn gặp Chu Thanh Chỉ ở một trà lâu trong kinh thành.

Chu Thanh Chỉ không thích phẩm trà. Nàng chọn nơi này, có lẽ chỉ vì dễ tìm.

Quả nhiên, vừa đến, Lương Anh đã thấy một nữ tử mặc thanh y vẫy tay từ xa: “Biểu tẩu, bên này!”

Chu Thanh Chỉ nở nụ cười rạng rỡ, vừa vẫy tay vừa chạy về phía nàng, chẳng màng ánh mắt khác thường của những người xung quanh, vẫn y như tính cách khi còn ở Chu gia.

Lương Anh khẽ mỉm cười.

Dù từng thư từ qua lại, lời trên giấy chẳng thể khiến người ta an tâm. Giờ thấy Chu Thanh Chỉ vẫn giữ được nét ngây thơ như trước khi xuất giá, Lương Anh biết nàng đã gả cho một phu quân tốt.

“Ai da!” Vừa đến gần, Chu Thanh Chỉ lập tức khoác tay nàng, vẻ mặt mang chút u oán: “Biểu tẩu, tẩu thật sự xem muội là người ngoài rồi! Muội vừa mới biết tẩu đã đến kinh thành. Đã đến, sao không tìm muội trước? Muội là muội muội thân thiết của tẩu cơ mà!”

Khác hẳn với biểu ca của mình, Chu Thanh Chỉ nói rất nhiều. Lương Anh mỉm cười nghe nàng vừa gặp đã túm lấy mình oán trách một tràng dài.

Đợi Chu Thanh Chỉ dừng lại, nhận ra biểu tẩu chẳng có phản ứng gì, nàng mới phát hiện mình vẫn nắm tay Lương Anh, vội vàng buông ra.

Lương Anh được tự do, lúc này mới dùng tay ra dấu: “Không dám quấy rầy Hàn lâm phu nhân.”

Chu Thanh Chỉ hiểu ngôn ngữ tay, nói đúng hơn, cả Chu gia từ trên xuống dưới, kể cả hạ nhân, đều ít nhiều hiểu được.

Đến nay, Lương Anh vẫn không biết Chu Hoài Lâm làm cách nào đạt được điều đó. À, Chu Thanh Chỉ từng kể, nàng bị biểu ca dùng nhiều bảo bối dụ dỗ, mỗi ngày học xong đều có thể đến chỗ hắn lĩnh thưởng.

Chu Thanh Chỉ cười, vỗ nhẹ Lương Anh: “Được rồi, tẩu còn trêu muội nữa!” Nàng vốn rộng lượng, chẳng để ý mấy chuyện này, hừ một tiếng rồi bỏ qua, chuyển sang nói: “Tẩu không biết đâu, sau khi biểu ca biết muội hẹn tẩu, đã dặn dò muội cả đống chuyện.”

Nàng cố ý hạ giọng, làm ra vẻ nghiêm túc, bắt chước giọng Chu Hoài Lâm: “Biểu tẩu muội thân thể không tốt, muội đừng làm nàng mệt. Nàng thích yên tĩnh, muội đừng làm phiền nàng.”

“Ai da,” Chu Thanh Chỉ học được hai câu thì lắc đầu nguầy nguậy: “Tẩu xem biểu ca khẩn trương thế nào! Trước đây cũng vậy, lần đầu để tẩu gặp bọn muội, biểu ca dặn dò dài dòng đến mức muội nghi ngờ biểu ca bị ai đó nhập hồn. Từ nhỏ đến lớn, biểu ca chưa từng nói với muội nhiều như thế. Lúc đó, muội còn tưởng biểu tẩu là búp bê sứ, chạm vào là vỡ!”

Có Chu Thanh Chỉ, chẳng bao giờ yên tĩnh, nhưng Lương Anh lại thích sự ồn ào của nàng ấy. Nàng mỉm cười nghe Chu Thanh Chỉ nói nhanh như bắn.

“Bất quá…” Chu Thanh Chỉ nhắc đến biểu ca, vẫn rất quan tâm tình trạng của Lương Anh: “Biểu tẩu, chân tẩu có tái phát không?”

“Hai ngày nay đã tốt hơn nhiều,” Lương Anh đáp.

Chu Thanh Chỉ cười, vỗ vai nàng: “Tẩu yên tâm, hôm qua muội đã đi dạo phố trước, chọn được vài món trang sức, tẩu chỉ cần chọn là được.”

Nàng không dám để Lương Anh đi lại quá lâu.

Lương Anh không phản đối. Nàng không quen thuộc kinh thành, liền để Chu Thanh Chỉ dẫn đường, cùng vào một tiệm châu báu.

“Lâm phu nhân đến!” Vừa bước vào, chưởng quầy đã nhiệt tình chào đón.

Ở kinh thành mở được tiệm châu báu lớn như vậy, chưởng quầy tự nhiên là người tinh mắt, rất quen thuộc với các phu nhân, tiểu thư. Huống chi, Chu Thanh Chỉ là khách quen của tiệm.

Chu Thanh Chỉ cũng chẳng lạ lẫm, hỏi: “Chưởng quầy, bộ Tử Yên Các ta chọn còn giữ không?”

“Còn chứ! Còn chứ! Hai vị, mời bên này.” Ông ta vừa dẫn đường, vừa kín đáo quan sát Lương Anh, nhưng nhanh chóng thu ánh mắt.

Thấy mặt lạ, ông ta thầm đoán nàng là ai.

Như lời Chu Thanh Chỉ, sau khi ngồi vào nhã gian, hạ nhân mang trà ngon đến. Chưởng quầy cũng cho người đem những món trang sức Chu Thanh Chỉ chọn hôm qua ra.

“Biểu tẩu, mau chọn đi.”

Lương Anh vốn không quá hứng thú với mấy thứ này, chỉ vì nể mặt Chu Thanh Chỉ mà xem xét. Mỗi món nàng cầm lên, chưởng quầy đều thao thao bất tuyệt giới thiệu.

Lương Anh tùy ý cầm hai món rồi đặt xuống, kéo tay áo Chu Thanh Chỉ, ra dấu: “Ta muốn xem ngọc bội.”

“Ngọc bội?” Chu Thanh Chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng không nghĩ nhiều, lập tức bảo chưởng quầy chuẩn bị. Chẳng bao lâu, một loạt ngọc bội được mang ra.

Lần này, Lương Anh chọn kỹ hơn. Một khối ngọc bội trắng khiến nàng chú ý. Khi cầm lên, không biết chạm vào đâu, khối ngọc nguyên vẹn đột nhiên tách ra, làm nàng giật mình.

“Phu nhân thật tinh mắt,” chưởng quầy cười ha hả, tiếp lời: “Khối ngọc bội này có thể hợp lại, nhưng cũng có thể tách thành hai.” Ông ta vươn tay, tách hẳn khối ngọc ra thành hai miếng ngọc bội hình dạng khác nhau.

Lương Anh sáng mắt.

“Phu nhân xem,” thấy nàng hứng thú, chưởng quầy giới thiệu kỹ hơn: “Hai con cá chép trên ngọc bội, khi hợp lại, tạo thành hình âm dương bát quái.”

Lương Anh vốn đã ưng ý, giờ càng hài lòng. Nàng nhận ngọc bội từ tay chưởng quầy, sờ lên, chất ngọc đúng là thượng hạng.

Nàng nhìn Chu Thanh Chỉ, không cần lời, nàng ấy đã hiểu: “Muốn mua?”

Lương Anh gật đầu.

Chu Thanh Chỉ lập tức ngồi thẳng: “Được, chọn cái này. Chưởng quầy, gói lại, lát nữa ta…”

Chu Thanh Chỉ chưa dứt lời, Lương Anh vội giữ nàng ấy lại.

Nàng biết Chu Thanh Chỉ định trả tiền, nhưng nàng muốn tự mình mua: “Ngày thường đều là biểu ca muội tặng ta lễ vật,” nàng ra dấu, “Lần này, ta muốn mua tặng chàng ấy.”

Chu Thanh Chỉ làm bộ mặt bị buồn nôn, nói: “Được rồi, được rồi, không quấy rầy phu thê người ta ân ái.” Nàng ra hiệu cho chưởng quầy mang đi gói, rồi quay lại oán trách Lương Anh: “Nhưng thế này không được. Tẩu đến kinh thành một chuyến, thế nào cũng phải để muội làm chủ một lần. Tẩu chọn thêm một món nữa đi!”

Lương Anh không lay chuyển được nàng, đành đồng ý. Đang nói chuyện, một hạ nhân đến thì thầm với chưởng quầy. Ông ta nghe xong, mỉm cười với hai người, nói: “Lâm phu nhân, ta có việc cần xử lý, sẽ để Khổng Nhị tiếp tục tiếp hai vị.”

Chu Thanh Chỉ không làm khó, xua tay: “Đi đi, đi đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play