Lương Anh vẫn làm như không nhìn thấy, khẽ nghiêng ánh mắt đi chỗ khác.

Thời gian trôi qua trong yên lặng một lúc lâu, mãi đến khi Ngụy Văn Kỷ như xác định mẫu thân sẽ không giữ mình lại, mới lên tiếng: “Vậy ta hồi cung trước.”

Lương Anh nhẹ nhàng gật đầu.

Một lát sau, nàng nghe Thái tử hỏi tiếp: “Điểm tâm này, ta có thể mang về không?”

Câu hỏi khiến Lương Anh ngẩn người. Khi ngẩng đầu lên, nàng thấy Ngụy Văn Kỷ đã không còn vẻ tổn thương hay uất ức như ban nãy, chỉ mỉm cười với nàng: “Mới vừa rồi, phu nhân không phải nói ta có thể mang một phần về sao?”

Nụ cười của con trai xen lẫn giữa khí phách thiếu niên và nét trẻ con, lại cố ý ra vẻ thành thục như người lớn.

Trông… thật đáng yêu.

Lương Anh chợt mềm lòng, nhưng nàng không để lộ ra ngoài, vẫn giữ vẻ xa cách, cung kính ra hiệu cho hạ nhân gói phần điểm tâm còn lại để Thái tử mang về.

Do Thái tử kiên quyết phản đối, Lương Anh không tiễn con trai ra ngoài, chỉ đứng trước đình viện, lặng lẽ nhìn bóng lưng con trai rời đi.

Viện dần trở nên yên tĩnh, trước mắt nàng không còn bóng dáng thiếu niên. Nhưng Lương Anh như vẫn thấy hình ảnh Ngụy Văn Kỷ lúc mới chập chững biết đi, lảo đảo chạy về phía nàng.

Dù xung quanh có bao nhiêu người, tiểu tử ấy luôn bất chấp tất cả, nghiêng ngả tiến về phía mẫu thân.

Lương Anh hít sâu một hơi, đè nén nỗi buồn chợt dâng lên trong lòng.

Ngụy Diễm từng nói sẽ để nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Ngụy, còn Ngụy Văn Kỷ sẽ là con trai duy nhất của hắn, là Thái tử không ai lay chuyển được.

Dù hắn thất hứa với nàng, nhưng ít nhất, lời hứa sau cùng, hắn đã làm được.

---

Lương Anh đứng trong vườn mai thêm một lúc lâu. Đến khi dùng bữa trưa xong, Chu Hoài Lâm mới trở về.

Từ xa, Lương Anh đã thấy hắn, vẫn một thân huyền y, bước chân trầm ổn tiến lại gần. Nàng chống cằm, lặng lẽ ngắm nam nhân ấy.

Dù cách khá xa, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn dừng trên người mình. Có lẽ vì nàng không thể nói, mỗi khi ở bên nhau, hắn luôn nhìn nàng chăm chú, như sợ bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào.

Bước vào đình, Chu Hoài Lâm không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn lò sưởi bên cạnh, rồi lướt qua y phục trên người nàng, như thể kiểm tra kỹ lưỡng.

Khi hắn nắm tay nàng, hơi ấm từ tay hắn khiến nàng đoán rằng hắn đã hài lòng. Sắc mặt hắn dần hòa hoãn, rõ ràng đến mức mắt thường có thể thấy.

“Sao không vào trong phòng ngồi?” Chu Hoài Lâm ngồi xuống bên nàng.

Lương Anh chỉ tay về phía xa. Hắn nhìn theo, thấy những cành mai hồng rực rỡ điểm xuyết trong tuyết trắng, quả là một cảnh đẹp. Nàng thấy hắn lộ vẻ thưởng thức, như thể lần đầu nhìn thấy, không khỏi buồn cười, nhưng trong lòng lại dâng lên chút ngọt ngào.

Hắn dường như hiếm khi chú ý đến những thứ xung quanh, như thể chỉ có nàng là quan trọng nhất trong mắt hắn.

Lương Anh phải thừa nhận, nàng là kẻ phàm tục, thích cảm giác được một người toàn tâm toàn ý yêu thương.

Nàng bưng ly trà hâm trên lò sưởi đưa cho Chu Hoài Lâm. Hắn nhận lấy. Giữa buổi trưa mùa đông, ánh nắng hiếm hoi len lỏi, hai người cứ thế ngồi bên lò sưởi.

Lương Anh hỏi hắn: “Những điểm tâm đó, là chàng chuẩn bị sao?”

Chu Hoài Lâm khẽ “ừm” một tiếng: “Thái tử có thích không?”

Lương Anh bật cười, ra dấu kể rằng Thái tử không chỉ thích mà còn mang một ít về cung. Nhưng nụ cười của nàng dần tắt, động tác trên tay khựng lại một chút trước khi tiếp tục: “Sau này, đừng làm vậy nữa.”

Nàng biết Chu Hoài Lâm muốn gắn kết tình mẫu tử giữa nàng và Thái tử.

Nhưng nàng không cho rằng đó là điều tốt. Đang mải suy nghĩ, tay nàng bị hắn nắm lấy. Ngẩng mắt lên, nàng thấy Chu Hoài Lâm khẽ nhíu mày. Vốn mang vài phần hung tướng, khi hắn chau mày, trông càng đáng sợ.

Nhưng…

“Lương Anh.”

Hắn gọi tên nàng, hai chữ ấy như mang ma lực, khiến cả người hắn trở nên ôn nhu.

“Thái tử điện hạ chưa từng mặc triều phục ra khỏi cung,” Chu Hoài Lâm tiếp tục, “Hôm nay, Thái tử ăn mặc long trọng như vậy đến đây, hẳn là muốn mẫu thân nhìn thấy.”

Tim Lương Anh như bị thứ gì đánh trúng, hồi lâu không thể hoàn hồn. Mãi đến khi tay Chu Hoài Lâm chạm vào mặt nàng, nàng mới nhận ra mình đã lệ rơi đầy mặt.

Nàng nhớ lại ánh mắt thiếu niên vừa rồi, vừa câu nệ vừa che giấu sự mong đợi.

Khi nàng còn ở Tuấn Châu, nghe tin Ngụy Văn Kỷ được sách phong Thái tử, nàng vừa vui mừng cho con trai, vừa tiếc nuối vì không thể tận mắt chứng kiến lễ sách phong. Có lẽ, sự tiếc nuối ấy không chỉ mình nàng cảm nhận.

Nhưng vừa rồi, nàng lại lạnh nhạt như vậy. Văn Kỷ có nghĩ rằng mẫu thân nó không thích nó không?

Mỗi lần nàng tưởng mình đã đủ lý trí để kìm nén tình yêu dành cho Văn Kỷ, một nỗi buồn bất ngờ lại khiến nàng luống cuống.

Nước mắt nàng càng chảy nhiều hơn. Chu Hoài Lâm lấy khăn tay từ trong ngực, nhẹ nhàng lau cho nàng.

“Nàng không cần nghĩ nhiều như vậy.”

Nghe giọng hắn, Lương Anh ngẩng đầu. Qua làn nước mắt mông lung, nàng thấy gương mặt nam nhân càng thêm ôn nhu: “Lương Anh, nàng chỉ cần làm điều nàng muốn. Nó là Thái tử điện hạ, nhưng cũng là con trai của nàng. Nàng muốn đối đãi với nó thế nào, cứ làm như vậy, để sau này không phải hối hận.”

Lương Anh vùi mặt vào ngực hắn.

Kỳ thực, nàng đã hối hận. Hối hận vì vừa rồi không cười nhiều hơn với Văn Kỷ, ít nhất, ít nhất cũng nên khen rằng hôm nay con thật sự rất đẹp.

---

Dù Lương Anh có suy nghĩ ấy, nhưng Ngụy Văn Kỷ cũng không đến mỗi ngày.

Sau ngày gặp mặt đó, cậu bé đã hai ngày không ghé.

Hôm nay, Lương Anh nhận được một thiệp mời từ Chu Thanh Chỉ, biểu muội của Chu Hoài Lâm. Trước đây, khi còn ở Chu gia, nàng và vị biểu muội này có quan hệ khá tốt.

Sau khi Chu Thanh Chỉ gả vào kinh thành, hai người từng thư từ qua lại vài lần, tính ra cũng đã lâu không gặp. Vì thế, Lương Anh suy nghĩ một chút rồi nhận lời, nhưng dặn hạ nhân rằng nếu Thái tử đến, phải báo ngay để nàng trở về.

Để an toàn, hành trình của Thái tử thường không được báo trước quá lâu. Đây cũng là lý do mấy ngày nay Lương Anh luôn ở trong phủ.

Dù vậy, nàng cũng rất muốn gặp Chu Thanh Chỉ.

---

Kỳ thực, khi mới đến Chu gia nửa năm, Lương Anh chưa từng gặp người của Chu gia. Nhưng không phải Chu gia không muốn gặp nàng, mà là nàng không muốn gặp ai.

Lúc ấy, dù đã rời khỏi kinh thành, nàng vẫn không thoát khỏi tâm cảnh như cái xác không hồn. Đến Chu gia, nàng càng chỉ ở trong phòng, không gặp bất kỳ ai.

Nghĩ lại, nàng từng xem Chu Hoài Lâm như cọng rơm cứu mạng, nhưng lúc đó lại chẳng có chút tự giác nào của một vị hôn thê. Ngược lại, vì không còn ở kinh thành, không cần ngụy trang, Lương Anh càng tự buông thả, cự tuyệt giao tiếp với mọi người.

Là một người lúc nào cũng sẵn sàng từ bỏ sinh mệnh, nàng càng không nghĩ đến việc làm một vị hôn thê như vậy, liệu Chu Hoài Lâm có chịu nổi không.

Nhưng sự thật là Chu Hoài Lâm đã chịu đựng tất cả.

Dù Lương Anh ngày đêm đảo lộn thế nào, mỗi khi nàng tỉnh dậy, nam nhân ấy luôn xuất hiện bên cạnh như ma quỷ, kiên nhẫn hỏi: “Đói chưa?”

“Trù phòng còn thừa ít mì, có muốn ăn không?”

“Màn thầu thì sao?”

“Bánh bao?”

“Còn có cá hấp.”

Hắn không ngại phiền, từng món một hỏi, thay vì hỏi chung “Nàng muốn ăn gì”, để Lương Anh chỉ cần gật hoặc lắc đầu.

Cuối cùng, khi hắn nhắc đến cháo, Lương Anh ngồi trên sập, quấn chặt chăn, khẽ gật đầu.

Có lẽ động tác của nàng quá nhỏ, khiến hắn phải xác nhận lại: “Vậy ăn cháo nhé?”

Lương Anh ngẩng đầu nhìn hắn. Đó là lần đầu nàng nghiêm túc nhìn Chu Hoài Lâm. Hắn mày rậm mắt to, mũi cao khiến đôi mắt thêm thâm thúy. Nhưng ánh mắt sắc bén và khí chất lạnh lùng khiến hắn trông hung ác, khó gần.

Nhưng lúc ấy, trên gương mặt hung ác ấy, Lương Anh thấy được chút hoảng hốt.

Hắn dường như nghĩ nàng đang bất mãn.

“Vậy cháo,” nam nhân không đợi nàng phản ứng thêm, đứng dậy, “Ta bảo người mang đến.”

Ánh mắt Lương Anh lại rũ xuống.

Khi nàng ăn cháo, Chu Hoài Lâm ngồi bên bàn cách đó không xa. Lúc ấy, họ chưa chính thức thành thân, theo lý nên chú trọng lễ nghĩa nam nữ.

Nhưng Lương Anh không để ý, và Chu Hoài Lâm cũng không.

Đến khi ăn được nửa bát cháo, Lương Anh mới chợt nghĩ, Chu Hoài Lâm đem một nữ nhân không rõ ràng như nàng về làm vị hôn thê, không biết người trong nhà hắn phản ứng thế nào?

Nàng liếc nhìn nam nhân cách đó không xa.

Hắn ngồi rất ngay ngắn, lưng thẳng tắp. Hầu như ngay khi nàng nhìn qua, hắn đã lên tiếng: “Không hợp khẩu vị sao?”

Giọng trầm thấp không mang vẻ quan tâm rõ ràng, ngược lại rất nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta nhận ra sự căng thẳng trong đó.

Lương Anh thu hồi ánh mắt, không đáp.

Nàng ăn thêm một miếng cháo. Nam nhân cách đó không xa, vì động tác này của nàng, thân mình khẽ thả lỏng.

Lương Anh không nghĩ thêm về vấn đề ấy nữa.

Lúc đó, nàng nghĩ rất đơn giản. Sống được ngày nào, thì cứ sống. Sống không nổi, cùng lắm là chết.

Nàng không sợ chết.

Chu Hoài Lâm như đang cố kéo dài sinh mệnh cho nàng, khiến nàng cảm thấy, giờ khắc này, nàng vẫn còn có thể sống tiếp, như thể… vẫn chưa đến mức phải chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play