Sau khi chưởng quầy rời đi, một tiểu tử nhanh nhẹn được để lại để tiếp tục tiếp Lương Anh và Chu Thanh Chỉ.

Lương Anh cuối cùng chọn được một chiếc vòng vàng, khiến Chu Thanh Chỉ ở bên cạnh cười rạng rỡ: “Biểu tẩu, ánh mắt của hai chúng ta thật sự quá hợp nhau! Hôm qua sau khi xem, muội đã nghĩ biểu tẩu nhất định sẽ thích, nên đặc biệt dặn chưởng quầy giữ lại.”

Lương Anh bật cười nhẹ.

Người Chu gia xưa nay luôn trân trọng tình cảm. Ban đầu, Lương Anh còn ngại ngùng khi nhận ân huệ từ họ, nhưng sau này nhận ra mọi người chẳng để tâm, nàng dần dần quen thuộc. Vì thế, khi Chu Thanh Chỉ khăng khăng muốn mua tặng, Lương Anh cũng không khách sáo mà chọn món đồ hợp ý.

“Vậy, cứ đeo lên luôn đi.” Chu Thanh Chỉ vươn tay, giúp Lương Anh đeo chiếc vòng vàng, rồi quay sang tiểu tử bán hàng: “Khổng Nhị, lát nữa nhớ ghi vào sổ của ta.”

“Được rồi!” Khổng Nhị cười tươi, đáp lời.

Chiếc vòng vàng này là loại song hoàn, tinh xảo mà nhỏ gọn, rất hợp với nước da của Lương Anh. Đá quý khảm trên vòng không quá phô trương, mà ngược lại càng làm nổi bật vẻ thanh nhã của nàng.

Chu Thanh Chỉ liên tục khen ngợi, hai người đang trò chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài.

“Chẳng phải nói món đó chưa bán sao? Sao ta lại không được xem? Chẳng lẽ bắt bổn tiểu thư chọn đồ thừa của người khác? Có phải ở gian này không?”

Giọng nói nữ tử kiều diễm vang lên, rất dễ nghe, nhưng lại mang theo sự kiêu ngạo không che giấu, thậm chí chẳng buồn che giấu. Khi câu cuối cất lên, người nói đã đến ngay trước cửa nhã gian của họ.

Lương Anh và Chu Thanh Chỉ đưa mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, chẳng kịp gõ cửa, cửa nhã gian đã bị đẩy ra.

Người đẩy cửa chỉ là một gã sai vặt. Lương Anh nhìn về phía nữ tử mặc thanh y phía sau hắn, trông chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, dung mạo xinh đẹp. Khi nhìn nàng, Lương Anh mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc.

Chưa kịp nghĩ thêm, chưởng quầy đã vội vàng lên tiếng xin lỗi: “Thật xin lỗi, đã làm phiền nhã hứng của hai vị.”

Làm chủ tiệm, chưởng quầy sợ nhất là gặp tình huống như thế này. Lương Anh nhận ra dù ông ta xin lỗi, nhưng chẳng có ý định mời nữ tử ngang ngược xông vào này rời đi, chắc hẳn gia thế của nàng ta không hề tầm thường.

“Ta còn tưởng là ai!” Tiểu cô nương mở miệng, rõ ràng đối diện với người lớn tuổi hơn mình, nhưng giọng điệu chẳng hề mang chút kính trọng hay khách sáo.

Chỉ nhìn cũng biết nàng ta được nuông chiều trong nhà.

Nhưng đứng bên Lương Anh lúc này là Chu Thanh Chỉ, người cũng được cả Chu gia yêu chiều từ nhỏ.

“Ta vừa nghe giọng đã nghĩ,” quả nhiên, Chu Thanh Chỉ cũng lên tiếng, “Cửa tiệm này đúng là không có chọn lọc, đến cả loại người thô tục như thôn phụ cũng vào được. Ồ, hóa ra là Tiết cô nương!” Nàng ấy che miệng, làm bộ: “Thật thất lễ quá.”

Dù nói là thất lễ, nhưng biểu cảm của nàng ấy chẳng có chút nào là nghĩ mình thất lễ.

Khi nghe nữ tử này mang họ Tiết, Lương Anh mới chợt hiểu. Khó trách nàng thấy quen mắt, hóa ra nàng ta có vài phần giống Hoàng hậu.

“Ngươi… Một Hàn lâm phu nhân nhỏ bé mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy?” Nữ tử rõ ràng ít khi bị chống đối, giọng điệu tức đến mức muốn hộc máu.

Lương Anh vừa biết nàng ta là người Tiết gia, liền vội kéo tay Chu Thanh Chỉ.

Tiết gia hiện nay đang ở đỉnh cao trong triều, lại có mối quan hệ với Hoàng hậu. Lúc này đắc tội họ quả thật không phải hành động sáng suốt.

Chu Thanh Chỉ ở Chu gia được cả nhà yêu chiều, lại thêm Chu gia là gia đình giàu có ở địa phương, chẳng ai dám đắc tội, nên nàng luôn xuôi chèo mát mái. Lúc này, nàng vốn định tranh cãi thêm vài câu với cô nương thiếu lễ phép kia, nhưng bị Lương Anh kéo tay, vì không muốn gây phiền phức cho biểu tẩu, nàng đành kiềm chế tính tình.

Thấy Chu Thanh Chỉ không còn khí thế, Tiết Mẫn mới nguôi giận phần nào.

Thực ra, một Hàn lâm phu nhân nhỏ bé chẳng đáng để nàng ta để mắt, nhưng tổ phụ của phu quân Chu Thanh Chỉ lại có chút uy vọng trong triều.

Tiết Mẫn vốn chỉ đến để xem trang sức. Ánh mắt nàng ta lướt qua những món đồ rực rỡ trên bàn, rồi dừng lại ở chiếc vòng vàng trên cổ tay Lương Anh, đôi mắt lập tức sáng lên.

“Chiếc vòng vàng đó đã trả tiền chưa?”

Tiết Mẫn hỏi chưởng quầy, nhưng vì chưởng quầy không có mặt, Khổng Nhị liền thay chủ trả lời: “Hồi Tiết cô nương, chiếc vòng vàng này Hàn lâm phu nhân đã chọn rồi.”

“Chọn rồi? Vậy tức là chưa trả tiền, đúng không?”

“Chuyện này… Tuy chưa trả tiền, nhưng…” Khổng Nhị lúng túng.

Lương Anh nhận ra Tiết cô nương này để ý chiếc vòng vàng. Nàng chưa kịp lên tiếng thì Chu Thanh Chỉ đã định phát tác: “Tiết cô nương chẳng lẽ không biết đến trước đến sau…”

Lương Anh vội giữ nàng lại, ra dấu: “Không cần vì một chiếc vòng vàng mà gây phiền phức.”

Nàng lập tức tháo chiếc vòng vàng xuống.

Động tác ra dấu của nàng rất nhỏ, nhưng vẫn bị Tiết Mẫn bắt gặp. Ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ trào phúng: “Ồ, ta cứ tưởng là thân thích nghèo kiết xác từ nơi hẻo lánh nào, hóa ra còn là một người câm?”

Khi hai chữ “người câm” vang lên, thái dương Lương Anh khẽ giật. Nàng giờ đây đã không còn nhạy cảm hay tự ti vì những từ như “người câm” hay “người què”, nhưng người Chu gia thì khác. Vì muốn bảo vệ nàng, họ đặc biệt nhạy cảm với những từ này.

Lương Anh lập tức kéo Chu Thanh Chỉ, nhưng không kịp giữ chặt.

“Ngươi nói ai là người câm?”

Thấy Chu Thanh Chỉ định lao tới, Lương Anh gấp đến mức suýt lên tiếng. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng “bốp” vang lên, khiến mọi người sững sờ tại chỗ.

Người bất ngờ nhất chính là Tiết Mẫn, bị tát một cái đau điếng. Nàng ta chưa từng chịu ủy khuất như vậy, lửa giận bùng lên, mặt đỏ bừng, phẫn nộ nhìn nữ nhân trước mặt.

Người ra tay không phải Chu Thanh Chỉ. Khi Chu Thanh Chỉ lao tới, hạ nhân của Tiết Mẫn đã tiến lên ngăn cản. Vậy nên, nữ nhân bất ngờ xuất hiện này khiến tất cả mọi người ở đây đều ngây người.

Lương Anh cũng vậy.

Nàng ngơ ngác nhìn người mới đến. Không mặc y phục nữ tử thường thấy, nàng ta ăn vận nam trang đơn giản, lưu loát, tóc buộc cao đuôi ngựa, chẳng có trang sức gì thêm.

Lương Anh ở kinh thành đã lâu, nhưng vì luôn ở trong thâm cung, người nàng quen biết không nhiều. Không ngờ, người này lại nằm trong số ít đó.

“Đỗ Lâm Chi, ngươi phát điên gì vậy?”

Rõ ràng họ quen biết nhau. Hạ nhân không dám động thủ, Tiết Mẫn cũng bị khí thế lạnh lùng của đối phương trấn áp, không dám làm gì, chỉ có thể tức giận gào lên.

Nữ nhân bị gào vào mặt lại mang vẻ lạnh băng: “Tiết đại nhân không biết dạy dỗ con gái, ta thay ông ta dạy một phen. Nói gì được nói, nói gì không được, sau này nên suy nghĩ kỹ trước khi mở miệng.”

Dù giọng điệu lạnh lùng mà bình tĩnh, nhưng không khó để nhận ra sự tức giận trong đó.

Tiết Mẫn tuổi còn nhỏ, lúc này dù tức giận và uất ức, nhưng về cả võ lực lẫn miệng lưỡi đều không chiếm được lợi thế. Cuối cùng, nàng ta xám xịt rời đi.

Trước khi đi, nàng ta còn buông lời hung hãn, thề sẽ khiến họ phải trả giá.

---

Trong nhã gian chỉ còn lại vài người.

“Đỗ tiểu thư.” Chu Thanh Chỉ tạm gác cơn giận với cô nương thiếu giáo dưỡng kia, lên tiếng chào hỏi. Nàng đến kinh thành chưa lâu, không quá quen với các quý nữ nơi đây, với Đỗ tiểu thư lại càng chỉ mới nói vài câu. Không ngờ đối phương lại ra tay giúp nàng như vậy. “Vừa rồi thật đa tạ.”

Đỗ Lâm Chi khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang người phía sau Chu Thanh Chỉ. Lương Anh cúi đầu, không nhìn nàng.

Chu Thanh Chỉ không để ý, quay lại xem biểu tẩu, lo lắng nàng bị dọa. Tuy thường trêu chọc biểu ca quá căng thẳng với biểu tẩu, nhưng thực tế cả Chu gia đều theo bản năng che chở cho Lương Anh.

“Biểu tẩu, tẩu không sao chứ?”

Lương Anh đã bình tĩnh lại sau cơn xúc động vừa rồi. Đối diện ánh mắt lo lắng của Chu Thanh Chỉ, nàng vội mỉm cười, lắc đầu ra dấu mình không sao.

Nhưng nghĩ một chút, nàng vẫn muốn tháo chiếc vòng vàng: “Chiếc vòng vàng này chúng ta bỏ đi, để tránh rắc rối.”

Chu Thanh Chỉ nào chịu, đè tay nàng lại không cho tháo: “Sợ nàng ta làm gì? Phụ thân nàng ta trước mặt tổ phụ phu quân muội cũng chẳng dám lên tiếng! Vốn dĩ chúng ta chọn trước, nàng ta có đi kiện cũng chẳng có lý.”

Lâm Thư Dương là phu quân của Chu Thanh Chỉ.

“Đúng vậy.” Đằng sau, giọng Đỗ Lâm Chi vang lên. “Đã là các ngươi chọn trước, thì cứ lấy đi.”

Lương Anh quay lại, đối diện ánh mắt nàng ta. Gương mặt vốn lạnh nhạt của Đỗ Lâm Chi bỗng dậy sóng, trong ánh mắt phức tạp ấy, Lương Anh dễ dàng nhận ra sự áy náy tương tự như Ngụy Diễm.

Nàng ta dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng không thốt ra lời.

Lương Anh thu ánh mắt, không lay chuyển được Chu Thanh Chỉ, đành mang theo chiếc vòng vàng và ngọc bội rời khỏi cửa tiệm. Sau chuyện vừa rồi, cả hai chẳng còn tâm trạng đi dạo phố, liền chia tay tại đó.

Khi ngồi trên xe ngựa, ánh mắt Lương Anh lướt qua Chu Thanh Chỉ đang dặn nàng yên tâm, rồi thoáng nhìn Đỗ Lâm Chi đứng cách đó không xa. Sau vài năm không gặp, nữ tử này càng giống phụ thân nàng ta, đứng đó với một thân ngạo cốt.

Bất giác, Lương Anh nhớ đến lần đầu gặp mặt. Khi ấy, ánh mắt Đỗ Lâm Chi đầy xét nét, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

“Ngươi là yêu phi hại nước hại dân đó sao? Cũng chẳng có gì đặc biệt. Nghe nói ngươi là cô nhi, Hoàng thượng muốn ngươi nhận phụ thân ta làm nghĩa phụ.”

“Ta nói cho ngươi biết, nghĩa nữ của phụ thân ta không phải ai cũng làm được!”

Hồi ức dừng lại, Lương Anh buông rèm xe.

Thực ra, nàng không thích gặp lại những người cũ, nhớ lại những chuyện xưa. Bởi không thể tránh khỏi, nàng cũng sẽ nhớ đến bản thân từng một lòng coi họ như người thân, liều mạng lấy lòng họ.

Lương Anh nhắm mắt, vuốt ve chiếc vòng vàng trên cổ tay. Sau khi trải qua tình thân thực sự từ Chu gia, nàng tự đánh giá bản thân ngày trước.

Thật ngốc nghếch.

---

Cho đến khi xe ngựa của Lương Anh khuất bóng, Chu Thanh Chỉ quay lại, thấy Đỗ tiểu thư vẫn đứng đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn theo hướng biểu tẩu rời đi, không biết nghĩ gì.

“Đỗ tiểu thư.” Nàng vì phép lịch sự mà cảm tạ thêm lần nữa. Đối phương chỉ lạnh nhạt gật đầu, rồi xoay người rời đi.

Trên đường về, Chu Thanh Chỉ bỗng nhớ ra một lần Đỗ tiểu thư chủ động bắt chuyện, dường như hỏi về biểu tẩu.

“Nàng ấy giờ sống có tốt không?”

Chu Thanh Chỉ nhớ lại thần sắc của Đỗ Lâm Chi khi hỏi câu đó, cùng ánh mắt cô đơn xen lẫn vui mừng khi nghe nàng nói biểu tẩu sống rất tốt.

“Vậy là tốt rồi.” Hình như nàng ta đã nói vậy.

Vậy nàng ta và biểu tẩu vốn quen biết nhau sao?

Nhưng sao vừa rồi biểu tẩu không nói gì với nàng ta?

Quan hệ giữa họ không tốt sao?

---

Chu Hoài Lâm đã đứng đợi ngoài cửa cung một lúc. Bên cạnh hắn là những quan viên địa phương khác, cũng đến để báo cáo công việc.

Có người tụ lại thành nhóm, chào hỏi nhau.

Chỉ có Chu Hoài Lâm đứng một mình, lẻ loi.

Hắn tướng mạo nghiêm nghị, lại quen độc lai độc vãng, nên dù có người quen biết cũng chẳng ai chủ động bắt chuyện.

Nhưng không thể tránh khỏi, hắn nghe được những lời bàn tán xung quanh.

“Năm nay e là lại không được diện kiến Hoàng thượng?”

“Đúng vậy, đã bao nhiêu năm rồi? Không biết vì sao, Hoàng thượng cần chính yêu dân, nhưng sao lại không cho chúng ta diện thánh báo cáo?”

Ánh mắt Chu Hoài Lâm khẽ lóe lên.

Mọi người đang bàn luận thì bỗng thấy một cỗ xe ngựa chạy tới. Họ theo bản năng tách ra hai bên, trơ mắt nhìn xe ngựa nghênh ngang tiến vào cửa cung.

Đợi xe ngựa đi xa, mọi người mới bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Đó là xe ngựa nhà ai? Sao lại được vào cửa cung?”

Không trách họ kinh ngạc. Theo lệ thường, xe ngựa của thần tử đều phải dừng lại ở đây.

Có người hiểu biết lắc đầu: “Các ngươi không biết sao? Đó là xe ngựa Tiết gia. Hoàng thượng đặc cách cho phép.”

Nghe đến Tiết gia, mọi người đều hiểu ý mà im lặng. Ai chẳng biết Tiết gia hiện nay đang ở đỉnh cao trong triều, đâu phải họ có thể tùy tiện bàn luận. Có người thông minh, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa.

Cây cao đón gió, Tiết gia thật sự không hiểu điều này sao?

---

Trong Ngự Thư Phòng, tiểu thái giám bỗng báo rằng Lục tiểu thư Tiết gia cầu kiến.

Lục tiểu thư Tiết gia là muội muội cùng mẫu thân với Hoàng hậu, ngày thường được Hoàng thượng và Hoàng hậu yêu chiều. Việc nàng ta trực tiếp tìm đến Hoàng thượng như vậy cũng không phải chưa từng có.

Ngụy Diễm buông tấu chương, vừa nói một tiếng “Tuyên”, liền thấy muội muội của Hoàng hậu khóc lóc như hoa lê dính mưa, chạy vào, miệng còn kêu: “Tỷ phu! Ngài nhất định phải làm chủ cho ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play