Sáng sớm, Vân Khanh đã thức dậy rửa mặt, mặc chiếc áo choàng ngắn bằng lụa vân màu cà, phía dưới là váy mã diện thêu hoa. Nàng vấn tóc kiểu song thùy, trâm cài bươm bướm xanh lam rung cánh hai bên. Nàng đến viện của Tạ thị, cùng nhau ra khỏi thùy hoa môn, ngồi xe ngựa đến Liễu phủ.

Đến Liễu phủ, Tạ thị và Vân Khanh vừa xuống xe, đã có nô bộc chờ sẵn ở cổng dẫn đường. Qua thùy hoa môn, đến hoa sảnh trải thảm gấm lộng lẫy.

Vân Khanh vừa vào cửa, đã thấy Liễu lão phu nhân mặc chiếc áo khoác không tay màu đỏ tươi thêu chữ "phúc" ẩn, phối cùng váy mã diện màu xanh ngọc lam bảo. Trên cổ đeo chuỗi hạt ngọc bích. Bà vốn đang ngồi trên chiếc ghế mềm màu xanh trứng vịt. Vừa thấy Tạ thị và Vân Khanh, bà cười đứng dậy, gọi: “Văn Nương à, đã lâu không gặp con, thật khiến cô mẫu nhớ nhung quá!”

Vừa nghe lời này, vành mắt Tạ thị đã ướt lệ. Sau khi phụ mẫu song vong, ở Dương Châu chỉ còn lại cô mẫu này là người thân duy nhất. Bà lập tức bước vài bước lên trước, đỡ Liễu lão phu nhân ngồi xuống, hành lễ nói: “Cảm tạ cô mẫu vẫn nhớ đến, Văn Nương sớm đã muốn đến thăm cô mẫu, hôm nay rảnh rỗi liền vội vã đến đây.”

“Biểu muội không hay đâu, nghe nói muội sắp đến, lão thái thái đã niệm niệm rất lâu rồi. Sáng sớm hôm nay đã ở đây chờ, mong ngóng tựa như trông sao mong trăng vậy.” Đại thái thái (thê tử của trưởng tử Liễu gia) ngồi bên cạnh vội vàng tiến lên một bước, nhìn Vân Khanh đứng sau Tạ thị, ánh mắt qua lại đánh giá vài lượt, rồi mới mở lời: “Đây là Vân Khanh phải không, thoáng cái đã lớn ngần này rồi.”

Ánh mắt Liễu lão phu nhân cũng rơi trên người Vân Khanh, nhìn nàng ngẩng đầu, lặng lẽ đứng tại chỗ, trên mặt mang nụ cười hơi xấu hổ. Bà quay đầu trách yêu Tạ thị: “Con xem con đó, con bận việc của con, cũng chẳng chịu cho Vân Khanh đến đây chơi nhiều. Giờ thấy ta, con bé còn thấy xa lạ rồi.”

“Đâu có, là do con bé thấy cô mẫu quá đỗi mừng rỡ.” Tạ thị thấy vẻ mặt Vân Khanh có chút khác lạ, tưởng nàng vẫn còn nghĩ đến chuyện từ hôn, vội vàng gọi: “Vân Khanh, lại đây, thỉnh an ngoại cô tổ .”

Vân Khanh lúc này mới ngẩng mắt lên, cười tươi hành lễ nói: “Vân Khanh thỉnh an ngoại cô tổ .”

Liễu lão phu nhân nhìn tư thế hành lễ của nàng tiêu chuẩn đúng mực, nụ cười trên mặt và sự tự nhiên hào phóng, khóe môi không khỏi mềm mại đi đôi chút, gật đầu nói: “Lại đây, lại đây, để ngoại cô tổ nhìn xem nào, lớn lên thật xinh xắn.”

Vân Khanh cúi đầu, dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng, chỉ mình nàng biết, là sợ lỡ không cẩn thận để lộ ra hận ý trong đồng tử, khiến người ta phát giác.

Kiếp trước, sau khi phụ thân nàng vào ngục, nàng đã viết thư cầu cứu cho gia tộc ngoại cô tổ khi ấy đã khôi phục tước vị Vĩnh Lạc Bá, liên tiếp viết bảy bức. Hy vọng tràn đầy đổi lại là hồi đáp: Liễu phủ và Thẩm phủ cắt đứt hoàn toàn quan hệ, từ nay không qua lại.

Tất cả nguyên nhân này nàng đều biết. Sau khi nàng bị Tề gia làm hư danh tiếng, Liễu gia Đại thái thái từng đến nhà nói với mẫu thân rằng, xét tình thân thích, bằng lòng nạp nàng làm quý thiếp của đại biểu ca. Cũng chính lần đó, Vân Khanh đã nói ra câu khiến Vệ Ninh Tử ghen ghét căm hận—"Ta thà làm chính thê hàn gia, quyết chẳng làm thiếp thất vọng tộc." 

Ngay lập tức bị Đại thái thái mắng là thương gia tiện nữ, không biết điều, liên tiếp chèn ép việc làm ăn của Thẩm gia, thanh danh một phen càng tệ hơn, cho đến khi sau này gặp được Vĩnh Nghị Hầu cầu cưới Vân Khanh, Liễu gia mới chịu dừng tay.

Những người trước mắt ai nấy đều cười vẻ hiền lành từ ái, nào ngờ bên dưới lại ẩn chứa lòng dạ đen tối đến nhường nào, lời nói ra và suy nghĩ trong tâm của họ hoàn toàn khác biệt.

Sau một hồi hàn huyên, Tạ thị liền mở lời: “Vân Khanh, con chẳng phải vẫn luôn nói muốn gặp mấy vị biểu muội sao?”

Biết đây là nương muốn nói chuyện Tề gia với ngoại cô tổ, nên muốn đuổi mình đi, Vân Khanh đứng dậy đáp lời, theo đại nha hoàn Ngân Hạnh bên cạnh Liễu lão phu nhân bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Đại thái thái, Liễu lão phu nhân và Tạ thị mới mở lời: “Cô mẫu, người phải giúp Văn Nương một tay đó!”

Vân Khanh rời khỏi hoa sảnh, Ngân Hạnh dẫn nàng đi về phía hậu viện, đến một khu vườn, Vân Khanh dừng bước nói: “Vất vả cho Ngân Hạnh tỷ tỷ rồi, chỗ này hoa trà này nở rất đẹp, ta muốn ở đây xem một chút.”

Trong vườn quả thật trồng không ít hoa trà, nở rộ trăm vẻ ngàn kiều. Ngân Hạnh thấy đây là hậu viện, cũng không lo lắng, cười nói: “Vậy biểu tiểu thư cứ ở đây xem, nô tỳ còn chút việc, lát nữa sẽ quay lại đây tìm biểu tiểu thư.”

Lúc này đang là mùa xuân, hoa trà phương Nam, xuân thu hai mùa là lộng lẫy nhất. Lá xanh đậm mà bóng bẩy, hoa hình dáng diễm lệ rực rỡ, là loài mà nhiều nhà giàu có đều thích trồng. Vân Khanh vừa đi vừa ngắm, nhìn những cánh hoa nở rộ tầng tầng lớp lớp, tựa như đường viền váy xếp ly yêu kiều, hệt như những năm tháng đẹp nhất của người nữ tử.

Kiếp trước nàng mới hai mươi mốt tuổi, đang như hoa trà vừa chớm nở mùa xuân, đã yểu mệnh chết non. Kiếp này trùng sinh lại năm mười ba tuổi được hai ngày, trong lòng cảm xúc hoàn toàn khác biệt, nào còn tâm trí mà hàn huyên khách sáo với những biểu tỷ, biểu muội kia.

Đúng lúc này, phía trước dường như nghe thấy tiếng bước chân. Nàng cũng chẳng hiểu sao, chỉ cảm thấy không thể để người đến nhìn thấy mình, bất giác rẽ vào sau một hòn núi giả cao bằng người mà đứng lại, qua một lỗ hổng đá lớn bằng quả trứng gà nhìn về phía trước.

Khi Vân Khanh qua lỗ đá nhìn thấy một bóng người lờ mờ phía trước, không khỏi thầm kinh ngạc. Người này sao có thể vào được hậu viện Liễu gia?

Nàng nhìn thấy chính là trưởng tử Tề gia, vị hôn phu hiện tại của Vân Khanh – Tề Thủ Tín. Đối với người này, ấn tượng của nàng không sâu, chỉ nhớ kiếp trước hắn đã cưới trưởng tôn nữ Liễu gia là Liễu Dịch Thanh, còn lại cũng chẳng có tâm trí nào để bận tâm nữa. Lúc này hắn, một nam tử, không có người dẫn đường, cứ thế đường đường chính chính xông vào hậu viện, là muốn làm gì?

Vân Khanh không khỏi cảnh giác. Tiếp đó, một bóng người khác lọt vào tầm mắt nàng. Nếu nói ban đầu Vân Khanh còn chưa biết, thì khi nhìn thấy đại biểu tỷ Liễu Dịch Thanh, nàng đã hiểu ra.

“Lúc này ngươi sao còn dám xông vào đây?” Liễu Dịch Thanh tay nắm khăn tay, bất an nhìn xung quanh, sợ có người nào đó sẽ đến gần đây.

Tề Thủ Tín khẽ cười một tiếng, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Liễu Dịch Thanh, “Ngươi sợ gì chứ, nếu không phải mẫu thân ngươi cho phép, ta sao có thể vào được hậu viện?”

Nghe nói là Đại thái thái cho phép, Liễu Dịch Thanh thở phào nhẹ nhõm, nửa nhấc đôi mắt long lanh nhìn Tề Thủ Tín, õng ẹo nói: “Người ta rốt cuộc vẫn là nữ tử chưa xuất giá, gặp mặt ngươi như vậy, bị người khác thấy cũng không hay ho gì.”

“Gì mà nữ tử chưa xuất giá, nàng đã là người của ta rồi, lẽ nào còn tơ tưởng đến nam nhân khác sao?” Tề Thủ Tín nắm tay Liễu Dịch Thanh đặt lên miệng hôn một cái, cánh tay vòng qua, ôm Liễu Dịch Thanh vào lòng, bàn tay bắt đầu không quy củ di chuyển, “Bảo bối của ta, nàng đâu có biết, những ngày này ta nhớ nàng đến chết đi được…”

Tựa vào lồng ngực nóng bỏng của nam nhân, Liễu Dịch Thanh toàn thân mềm nhũn, nửa thật nửa giả đẩy ra, “Hôn sự với Thẩm gia ngươi khi nào thì hủy bỏ đây, ta chờ được, nhưng đứa trẻ trong bụng thì không chờ được…”

Sau hòn núi gả, Vân Khanh chỉ thấy trong đầu mình văng vẳng tiếng ù ù, chỉ nghe được câu cuối cùng của Liễu Dịch Thanh: “Đứa trẻ trong bụng không chờ được…” 

Thì ra, kiếp trước Tề gia bất chấp thủ đoạn hủy hoại danh tiếng của nàng, cũng phải lập tức từ hôn không chỉ vì đã bám được vào Liễu gia, mà là bởi vì Liễu Dịch Thanh sớm đã có gian tình với Tề Thủ Tín, mang thai trong bí mật, còn nàng vô tội lại trở thành vật hi sinh, để bảo toàn thể diện cho hai nhà bọn chúng.

Ngón tay siết chặt thành quyền, ngay cả móng tay cắm vào thịt cũng không hay biết. Vân Khanh toàn thân khi lạnh khi nóng, hận không thể bây giờ liền xông ra ngoài, vạch trần chuyện của đôi cẩu nam nữ này, sống sờ sờ bóp chết đôi cẩu nam nữ đã hủy hoại cả đời của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play