Lưu Thúy đứng một bên, thấy sắc mặt Vân Khanh có chút kỳ lạ, không kìm được khẽ gọi: “Tiểu thư?”

Vân Khanh lúc này mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Lưu Thúy, ngươi đến phòng bếp lấy cho ta hai đĩa điểm tâm, phải là điểm tâm do Trương đại nương làm.”

“Vâng, nô tỳ vừa nãy còn định hỏi tiểu thư có muốn ăn gì không.” Lưu Thúy tính tình hoạt bát, nói năng dứt khoát, làm việc cũng nhanh, xoay người liền đi về phía phòng bếp.

Bên viện của Tạ thị, Phỉ Thúy dẫn một vị phu nhân bước vào. Dung mạo trung đẳng, dáng người hơi phúc hậu, mặc chiếc váy dài viền đỏ bó sát thân, trong tay cầm một chiếc quạt lụa tròn kiểu mỹ nhân, từng bước một ung dung đi vào.

“Người trong tiết xuân này quả thật đặc biệt tươi tắn, Thẩm phu nhân đây làn da non mềm tựa cánh đào.” Phu nhân kia vừa bước vào đã nhiệt tình mở lời với Tạ thị. Nàng là họ hàng xa của Tề gia, là phu nhân của một tiểu lại, hôm nay đến chính là để làm thuyết khách cho Tề gia.

Tạ thị nhàn nhạt đáp lời, phân phó Phỉ Thúy bên cạnh bưng trà thơm tới, rồi mới nói: “Mã phu nhân đến cũng không chịu gửi thiệp trước. Nếu không phải ngẫu nhiên phủ có việc ta chưa ra ngoài, thì hôm nay Mã phu nhân đã phải uổng công một chuyến rồi.”

Lời này vừa thốt, sắc mặt Mã phu nhân trắng bệch. Đây là ngầm ám chỉ nàng không giữ quy củ đây mà. Trong lòng bất mãn hừ một tiếng, nhớ đến mục đích đến hôm nay, lại nhìn Tạ thị một cái, gượng cười nói: “Thật là trùng hợp may mắn quá, phu nhân hôm nay cũng có ở nhà. Vậy thì chứng tỏ là ông trời có ý tác thành chuyện này rồi!”

“Ồ, xem ra Mã phu nhân có chuyện muốn nói với ta. Rốt cuộc là chuyện tốt gì mà ông trời cũng phải tác thành!” Tạ thị rũ mắt, gạt nhẹ nắp chén trà, giọng điệu không lạnh không nóng, lười biếng chẳng thèm nhìn Mã phu nhân lấy một cái.

Thấy không khí chẳng thể nhiệt tình lên được, Mã phu nhân vốn định làm cho không khí sôi nổi hơn chút rồi mới nhắc đến chuyện của Tề gia. Giờ đây cũng chẳng thèm vòng vo nữa, dù sao trước đó đã có người đến nói rồi, hôm nay nàng đến đây là để làm cái mặt xấu này, mong rằng Tề gia sau này có thể chiếu cố nhà mình một chút. 

Nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, rồi thong thả nói: “Chuyện Tề gia lần trước đã có người nhắc với Thẩm phu nhân rồi phải không? Lần này, là đại tẩu của ta bày tỏ thành ý, đặc biệt sai ta đến. Tình nghĩa của lão thái gia hai nhà năm xưa, bà ấy cũng nhớ. Chỉ là khi đó các cụ cùng nhau nói đùa cho vui mà thôi, chúng ta những kẻ làm con cháu ít nhiều cũng phải để ý một chút. Giờ đây thấy con cái đã lớn, đều đến tuổi thành gia lập thất, không thể vì vài câu nói đùa mà làm lỡ dở lẫn nhau.”

Đúng là những kẻ mặt dày, đến cửa chẳng có chuyện gì tốt lành.

Tạ thị đối diện Mã phu nhân nhíu mày, cười lạnh: “Mã phu nhân quả là có tài ăn nói. Năm xưa lão thái gia hai phủ đó là có trao đổi tín vật và văn thư, giấy trắng mực đen viết rõ hôn ước, trên đó còn có ấn chương của quan phủ. Đến miệng bà, lại thành lời nói đùa của hai vị lão thái gia? Trong mắt Mã phu nhân, ngay cả ấn chương của quan phủ cũng là trò đùa sao?!”

Vốn nghĩ Thẩm gia là thương gia, thế nào cũng chẳng dám đối đầu với quan phủ, nào ngờ lại có một phen thuyết lý như vậy. Nụ cười trên mặt Mã phu nhân hơi cứng lại. Chuyện định hôn này đương nhiên nàng biết, chẳng qua là để từ hôn cho dễ nghe mà thôi.

Nhưng hôm nay nàng đã đến làm thuyết khách, cũng đoán được sẽ có cảnh tượng này, nàng cười, cầm hộp vuông mang vào đặt lên bàn.

Tạ thị khẽ nhíu mày, nhìn cái hộp vuông đó, hỏi: “Đây là gì?”

“Sở tẩu của ta nói rằng, năm xưa Tề lão gia quả thật có chịu ơn của Thẩm lão gia, không tiện từ chối lời đề nghị của Thẩm gia. Chuyện này sở tẩu và mọi người vẫn luôn ghi nhớ, nay cũng là lúc trả ơn. Mong rằng hai nhà tuy từ hôn, nhưng tình nghĩa vẫn còn.” 

Mở hộp ra, lộ ra hai hàng thỏi vàng xếp ngay ngắn bên trong. Nàng đẩy cái hộp về phía Tạ thị, Mã phu nhân cười nói: “Tề lão gia năm xưa chẳng phải có nợ Thẩm gia hai mươi lạng bạc sao? Sở tẩu nói ngần ấy năm rồi, thêm cả tiền lãi, họ cũng nên trả lại cho các vị.”

Hai mươi lạng bạc biến thành một trăm lạng vàng, e rằng làm ăn cũng chẳng lời đến vậy. Những kẻ thương gia này, nào có lý do không chấp nhận. Mã phu nhân mang vẻ khinh bỉ, thầm nghĩ. Ai ngờ trong phòng ầm một tiếng, khiến nàng giật nảy mình.

Tạ thị đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, vẻ mặt giận dữ, hận không thể ném chén trà xuống khuôn mặt béo tròn chướng mắt của Mã phu nhân. 

Nhưng từ hôn rốt cuộc cũng làm hại danh tiếng của nữ nhi mình, chưa phải lúc xé rách mặt. Bà cố nhịn một hơi nói: “Vẫn mong Mã phu nhân đừng nói đùa như vậy. lão thái gia nhà ta khi trước ra tay giúp đỡ cũng chẳng phải vì chút vàng này của ngày hôm nay.”

Thấy Tạ thị rõ ràng không định cầm vàng mà ngoan ngoãn từ hôn, Mã phu nhân cũng chẳng khách khí nữa. Nàng phe phẩy quạt lụa, liếc nhìn mặt Tạ thị, “Đương nhiên rồi, lão thái gia ông ta khi trước có phải vì chút vàng này của ngày hôm nay không, ông ta nhìn trúng Tề lão thái gia là một thí sinh lên kinh ứng thí. Hai mươi lạng bạc này đối với Thẩm lão gia mà nói, cũng chỉ là muối bỏ bể, không đáng nhắc tới. Nhưng mà Tề lão thái gia sau này đỗ tiến sĩ, làm quan, lại là một người thành thật, ắt hẳn sẽ vô cùng cảm kích Thẩm lão thái gia. Lúc ấy ân nhân yêu cầu định thân, dẫu không muốn, cũng phải đồng ý thôi chứ.”

Một tràng lời lẽ, khiến đầu ngón tay Tạ thị run rẩy cả lên. Tốt cái Tề gia đó, Tề lão thái gia vừa chết, bọn chúng đã xé bỏ thể diện đòi từ hôn. Sắc mặt bà tái xanh, Tạ thị run rẩy môi mắng: “Một tờ hôn ước đáng giá trăm lạng vàng, Tề gia chẳng lẽ coi Thẩm gia ta nghèo đến mức phải bán nữ nhi sao!”

“Chậc, Thẩm phu nhân, bà xem bà nói lời gì thế. Ai chẳng biết Thẩm gia là phú thương nổi tiếng Giang Nam, một trăm lạng vàng các vị đương nhiên chẳng coi vào mắt. Trước đây người ta nói với ta thương nhân giỏi tính toán nhất, ta còn chẳng tin. Giờ xem ra, quả là không sai. Hai mươi lạng bạc đổi lấy một mối hôn sự với quan gia, đó quả là một món hời lớn. Xứng đáng là Thẩm gia có thể làm ăn lớn đến vậy!” Mã phu nhân liếc nhìn sắc mặt Tạ thị, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm.

 Bất chấp sắc mặt Tạ thị bắt đầu trắng bệch vì tức giận, bà ta vẫn phe phẩy quạt tiếp lời: “Nhưng mà nhé, người không nên quá tham lam. Thẩm gia cũng coi như là một danh thương lớn rồi, cũng nên hiểu lý lẽ một chút, không thể một mực chỉ nhìn vào lợi. Có câu ‘thi ân bất đồ báo’ (cho ơn không mong báo đáp). Cứ bám lấy chút ơn huệ ngày trước, uy hiếp người ta phải cưới một cô vợ hèn kém thì là không đúng. Cái gọi là ‘môn đăng hộ đối’ đó, đã được truyền lại từ hàng ngàn năm rồi, không thể cứ tham lam những thứ không thuộc về mình. Sớm buông tay, còn có thể có được điều tốt đẹp. Người ta còn nhớ chút tình nghĩa này, kẻo đến lúc lại khiến mặt mũi nhà mình chẳng hay, còn làm hỏng danh tiếng nữ nhi, tự chuốc lấy sự hèn hạ, bị mọi người chỉ trích!”

Mắt thấy lời trong phòng càng nói càng khó nghe, Tạ thị trong lòng tức giận, trán từng trận đau nhức, lời chẳng thể thốt ra. Một tiểu nha đầu vén rèm trúc ở cửa, Vân Khanh cười bước vào, “Ta nói là khách quý từ đâu đến đây, hóa ra là Mã phu nhân đến dạy nương ta cách làm người ư, thật đúng là khí phách ngút trời!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play