Buổi chiều, tiết học mà mọi người mong chờ nhất rốt cuộc cũng đến, người dạy là đại sư huynh kiếm tu – Nam Cung Phi Vân.

“Nam Cung sư huynh đẹp trai lại dịu dàng, chắc lúc học cũng nhẹ nhàng lắm.” Tiểu sư muội mới quen của Liễu Nhan Sơ che mặt, ánh mắt đầy mê muội.

Liễu Nhan Sơ thì không quan tâm học có nhẹ hay không mà chỉ chờ được học kiếm tu, trong lòng sục sôi, tay đã muốn cọ cọ chuẩn bị đánh lớn một trận.

“Trẻ con quá rồi.” Lạc Kỳ An chống tay lên lan can cao bên cạnh Diễn Võ Trường, khẽ dùng sức đã ngồi lên được. 

Tay lục lọi lấy ra một bao hạt dưa ngũ vị từ túi trữ vật, vừa lắc chân vừa ăn vừa hóng chuyện.

Nam Cung Phi Vân đến rất đúng giờ, đứng trước mặt mọi người, phong thái như thường ngày: “Rất vinh hạnh khi đảm nhiệm vai trò lão sư thể tu của mọi người.”

Mấy nữ đệ tử trẻ tuổi mặt đã đỏ bừng.

“Tiếp theo chúng ta bắt đầu buổi huấn luyện đầu tiên.” Nam Cung Phi Vân mỉm cười, “Từ Diễn Võ Trường đến sơn môn rồi về đệ tử cư một vòng, mỗi người chạy mười vòng.”

“?”

Cả sân im phăng phắc, nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không.

Không phải chứ, thiệt không?

Mãi đến khi Ứng Thiên Thừa và Liễu Nhan Sơ quay người chạy trước, người khác mới lần lượt hoàn hồn rồi vội vàng chạy theo.

Chưa được hai vòng, tiếng than thở đã vang khắp đất trời.

Mấy cô vừa rồi còn thẹn thùng đỏ mặt giờ không còn ai giữ được hình tượng, thầm mắng trong lòng. Ngày đầu đi học, hình tượng sư huynh ôn nhu sụp đổ hoàn toàn.

Tình cảm vừa nảy nở đã bị giẫm nát trong chớp mắt.

Nam Cung Phi Vân cũng không nhàn rỗi, ngự kiếm bay từ đầu đến cuối hàng, giọng nói vang vọng bên tai từng người: “Cứ chạy với tốc độ ổn định, không cần nhanh quá nhưng không được dừng lại. Điều chỉnh nhịp thở, xem giới hạn của bản thân ở đâu.”

Lạc Kỳ An ngồi đó đo đạc khoảng cách một vòng, áng chừng cũng như lúc học sinh chạy 1000 mét, mười vòng…

Khà, chuẩn bị chỉnh đám đệ tử mới nhập môn đây mà.

Cậu còn đang nghĩ nếu có ai xỉu thì sao, liền nghe thấy Nam Cung Phi Vân nói: “Nếu ai thấy không khỏe hay bị thương thì không sao, cứ nói với ta, xác minh xong có thể nghỉ ngơi. Chúng ta có đan tu chuyên trị liệu, có bước một chân vào điện Diêm Vương cũng có thể kéo về.”

“Nhưng nếu giả bệnh trốn tránh, thì sẽ phải làm người thử thuốc cho các đan tu sư huynh sư tỷ. Lần trước có người thử thuốc mà nghe đâu tê liệt hai ngày, Kính Khang trưởng lão dưới chân núi phải gấp rút trở về mới cứu được.”

Kính Khang trưởng lão chính là ông già râu bạc dạy buổi sáng.

Lạc Kỳ An: “......”

Cậu âm thầm giơ ngón cái về phía Nam Cung Phi Vân đang bay lượn trên không.

Thật là cao tay.

Mấy chiêu này đúng là dùng cả nhà mình để chỉnh người.

Bị những lời ấy dọa nên ai nấy đều nghiến răng nghiến lợi chạy tiếp, không dám than vãn nửa câu.

Lạc Kỳ An chọn vị trí chờ Ứng Thiên Thừa tới gần. Thấy thiếu niên mồ hôi nhễ nhại, bốn vòng mà sắc mặt đã trắng bệch, rõ ràng thể lực cạn kiệt, suýt chút nữa loạng choạng ngã.

Cậu theo bản năng đưa tay ra đỡ, rồi lại lập tức rụt về.

Cái tay này mà đụng vào Ứng Thiên Thừa thật thì còn tưởng ban ngày ban mặt gặp ma là khổ nữa.

Ứng Thiên Thừa vẫn giữ tốc độ đầu nhóm, chạy đến vài vòng sau đã là cực hạn, mấy nam đệ tử còn đỡ, chứ nữ đệ tử thể lực kém hơn, đến vòng thứ ba là lác đác đã có người bỏ cuộc.

Liễu Nhan Sơ nghiến răng bám trụ ở giữa, khi chạy ngang qua thì bước chân đã xiêu vẹo, môi dưới cắn chặt. Lạc Kỳ An nhìn là biết không ổn, nhỏ này gan lì quá, thể nào cũng xỉu.

Quả nhiên vừa nghĩ xong thì Liễu Nhan Sơ loạng choạng một cái, sắp sửa đổ xuống đất.

Lạc Kỳ An búng tay, dùng linh lực hóa thành một cái đệm mềm đỡ nàng, rồi lập tức thu lại. May có cái giảm chấn ấy nên nàng không bị thương, mà linh lực cậu dùng cũng yếu, không để lại dấu vết gì.

Ai ngờ vừa ngã dậy, Liễu Nhan Sơ còn chưa kịp thở đã lo bò dậy chạy tiếp.

Không chỉ Lạc Kỳ An thấy không ổn, Nam Cung Phi Vân trên trời cũng không nhịn được mà vung kiếm kéo nàng sang một chỗ râm mát dưới hành lang.

Nam Cung Phi Vân thu kiếm lại: “Dù là bước một chân vào điện Diêm Vương cũng cứu được, nhưng cảm giác đó thật sự không dễ chịu, không khuyến khích thể nghiệm.”

Liễu Nhan Sơ đành tựa đầu vào cột thở phì phò, trong mắt ánh lên sự không cam lòng.

Lạc Kỳ An ngồi xổm xuống bên cạnh, phẩy tay tạo một luồng gió mát, lùa qua tóc nàng.

Từng người thể lực yếu bị Nam Cung Phi Vân “thu” về, dần dần chỉ còn hai ba người tiếp tục chạy.

Lạc Kỳ An đảo mắt tìm quanh, không thấy Ứng Thiên Thừa thì trong lòng bắt đầu sốt ruột.

Cậu vọt lên mái nhà, đi đường tắt về phía đệ tử cư. Quả nhiên không bao lâu đã thấy Ứng Thiên Thừa tốc độ chậm hẳn, sắc mặt tái nhợt.

“Trời ơi, thằng nhóc này ngốc thật.”

Lạc Kỳ An từ mái nhà phóng xuống, chạy vài bước đã tới bên cạnh hắn. Nhìn một cái là biết hắn không ổn, chạy tiếp chỉ tổ mất mạng.

Chỗ này cách Diễn Võ Trường còn xa, Nam Cung Phi Vân chưa chắc tới kịp, mà cũng không có ai khác cản hắn.

“Giờ thì ta hiểu rồi, không phải nữ chính cứng đầu nhất đâu mà là ngươi đấy,” Lạc Kỳ An càng nghĩ càng thấy sợ, hắn mà ngã bẹp một cái là xong.

Cắn răng, cậu cũng mặc bại lộ hay không mà vươn tay kéo hắn vào lòng, lưng hắn ướt đẫm mồ hôi áp vào ngực.

Ứng Thiên Thừa trừng lớn mắt, kinh hô: “Nghĩa phụ!”

Lạc Kỳ An vỗ nhẹ đầu hắn, kéo người tới chỗ râm mát dựa vào rồi tiện tay phủi chút cỏ: “Không muốn sống nữa hả?”

Ứng Thiên Thừa nhìn cậu thì kinh ngạc không thôi, miệng há ra lại nuốt lời, khàn giọng hỏi: “Sao nghĩa phụ lại ở đây?”

“A…” Lạc Kỳ An bận cứu người còn chưa nghĩ ra lý do, đang cân nhắc cách lấp liếm: “Cái này á…”

“Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy.” Cậu móc lý do vạn năng ra dùng.

Ứng Thiên Thừa: “.....”

Lạc Kỳ An cảm thấy hơi xấu hổ, đành nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa có người đến tìm ngươi, đừng lộn xộn nữa. Ta còn có việc…”

Vừa tính đứng dậy chuồn, tay áo đã bị nắm lại.

Cậu quay đầu, nhìn vào ánh mắt của Ứng Thiên Thừa: “Lúc tâm trí mù mờ và giúp ta phá vỡ ảo cảnh, là người phải không?”

Lạc Kỳ An chưa hiểu rõ ý hắn hỏi gì, thuận miệng đáp: “Ngoài ta ra thì ai vào đây, thần tiên à?”

Ứng Thiên Thừa buông tay, nói: “Cảm ơn nghĩa phụ.”

Lạc Kỳ An thuận miệng: “Không cần cảm ơn, làm cha phải giúp thôi.”

Cậu mới đi vài bước liền lập tức ẩn thân, lại quay về bên cạnh Ứng Thiên Thừa, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống: “Ai u, đứa nhỏ này càng ngày càng lì lợm.”

“Nam chính mà như vậy thì thôi đi, ngay cả nữ chính cũng không nhường nửa tấc, hai đứa cứng đầu thế này thì đúng là vợ chồng tương lai rồi.”

Ứng Thiên Thừa chỉ lặng lẽ nghe. Hắn tuy chưa hiểu “nam chính nữ chính” là gì, nhưng biết đang nói hắn và Liễu Nhan Sơ. Nhưng cái từ “vợ chồng” là từ đâu ra vậy?

Hắn và Liễu Nhan Sơ do Lạc Kỳ An dẫn quen biết nhau, bây giờ là huynh muội thì sau này cũng chỉ là huynh muội, không thể nào có gì hơn.

Lời Lạc Kỳ An nói khiến hắn cau mày.

Lạc Kỳ An vô tình liếc sang, thấy vậy lẩm bẩm: “Lại đau đầu hả?” Đầu ngón tay cậu đưa đến gần huyệt Thái Dương của hắn, nhỏ giọt linh lực truyền qua.

Ứng Thiên Thừa cố gắng giả vờ không cảm giác, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần.

Vài giây sau, Lạc Kỳ An thu tay lại, hắn cũng đứng dậy tiếp tục đi về phía Diễn Võ Trường.

Lạc Kỳ An lướt ngang qua hắn, bay lên cao trở về theo đường cũ. Lúc ở giữa không trung, còn chạm mặt Nam Cung Phi Vân đang ngự kiếm.

Vậy thì yên tâm rồi, có Nam Cung Phi Vân là không lo hắn liều mạng nữa.

Lạc Kỳ An biến mất khỏi tầm mắt, Ứng Thiên Thừa cũng thu lại ánh nhìn. Nam Cung Phi Vân dừng trước mặt hắn, phóng một luồng linh lực kiểm tra, thấy thể lực hắn gần như cạn sạch, hỏi: “Còn đi được không?”

Ứng Thiên Thừa gật đầu, Nam Cung Phi Vân vẫn là phóng thêm một ít linh lực, bao bọc quanh người hắn.

Cảnh vật trước mắt chợt thay đổi, hắn đã về tới Diễn Võ Trường. Mọi người rải rác ngồi nghỉ khắp nơi.

Hắn vừa nhìn liền thấy Lạc Kỳ An ngồi chẳng ra dáng gì trên bậc thềm gặm hạt dưa, trong đầu hiện ra một ý nghĩ rồi lập tức đi tới.

Ban đầu Lạc Kỳ An còn không để ý, tưởng hắn chỉ qua bên này nghỉ nhưng ai dè hắn càng lúc càng tới gần.

Cậu tay cầm hạt dưa, ngẩn người, cắn cũng không xong mà bỏ cũng không đành.

Hai ánh mắt còn đối nhau.

Lạc Kỳ An hoảng: Đừng nói là bị phát hiện rồi nhé?

Ai ngờ Ứng Thiên Thừa chỉ đứng trước mặt cậu một chút, rồi xoay người sang bên cạnh ngồi xuống.

Lạc Kỳ An: “.....”

Ngày nào cũng bị hù kiểu này thì tim chịu sao nổi.

“Sao không đi tìm Nhan Sơ mà tự dưng tới đây làm gì?” Lạc Kỳ An lầm bầm, “Phán ngươi vô thê ở tù.”

Ứng Thiên Thừa: “....”

Động Động Yêu: “....”

Chẳng bao lâu sau, Liễu Nhan Sơ thấy Ứng Thiên Thừa thì chạy tới vui vẻ: “Ca, ngươi ở đây hả.”

Ứng Thiên Thừa nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

“Ca ngươi sao vậy?” Liễu Nhan Sơ ngửi thấy gì đó không đúng.

Ứng Thiên Thừa lắc đầu: “Không sao.”

… Liễu Nhan Sơ cũng đã quen tính ít nói của hắn, im lặng ngồi cạnh như một con nhộng nhỏ.

Nam Cung Phi Vân sau khi đưa mấy người ngất xỉu bên đường về, cuối cùng tuyên bố tiết học kết thúc.

“Hôm nay mọi người vất vả rồi.” Hắn ta vẫn cười dịu dàng, chỉ là giờ không ai đỏ mặt nữa, mà ai nấy chỉ muốn đêm nay chém hắn một trận.

“Trước khi tu luyện pháp thuật chính thức, thể chất các ngươi cần cải thiện. Mười vòng chỉ là khởi động thôi, sau này thể chất lên rồi mới học được ngự kiếm, pháp thuật các thứ.”

Một đám người luyện xong mệt rã rời, đói đến dán cả bụng, vừa giải tán là kéo nhau đi ăn.

Nhà ăn dành cho tân đệ tử và những người chưa tích cốc dưới Kim Đan. Kim Đan trở lên đa phần đã tích cốc, không còn ăn cơm.

Không có quá nhiều người, nhưng Liễu Nhan Sơ thì đói thật sự nên ăn gấp đôi bình thường, chẳng màng hình tượng mà ăn đến mức hương phức vang trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play