Rừng thông xanh mướt, bên trên vách núi cao treo một màn thác trắng xóa đổ thẳng xuống hồ sâu. Nước trắng xóa va vào đá ngầm văng tung toé, tiếng vang như sấm động, chấn tai nhức óc.
Lạc Kỳ An nửa khuôn mặt bị chiếc mặt nạ tinh xảo che phủ, ánh mắt không giấu nổi vẻ mờ mịt. Cậu nhìn thiếu niên áo vải đang quỳ thẳng tắp trước mặt, trong lòng tuyệt vọng:
“Cái này... nhóc con à, ta thật sự không phải tiên nhân gì đâu.”
Thiếu niên vẫn cúi đầu, không nhúc nhích.
Trên đỉnh đầu, ánh vàng rực rỡ lặng lẽ toả ra, rõ ràng chứng minh hắn không tầm thường.
[Ứng Thiên Thừa, nhân vật chính trong quyển sách, con cưng của vận mệnh, năm nay mười lăm tuổi, vừa trải qua cú sốc mất cả cha lẫn mẹ, mối thù huyết hải thâm thù với kẻ thù giết cha.]
Lạc Kỳ An run rẩy ngón tay, tắt giao diện hệ thống, nét vẽ đơn giản nhưng đường nét rõ ràng của quả cầu nhỏ nhiều màu đang lơ lửng trên vai cậu vẫn đang lải nhải:
“Nhiệm vụ chính của ký chủ là giúp hắn lên cấp đánh quái, báo thù rửa hận rồi cuối cùng phi thăng Tiên giới.”
Lạc Kỳ An thẳng tay tát văng quả cầu tự xưng là hệ thống kia, không thèm quay đầu bước đi luôn.
Xuyên trúng cái thể loại quái dị vừa kết hợp công trình hiện đại vừa có bối cảnh cổ đại tiền sử này cũng thôi đi, còn bắt cậu đi làm công? Tưởng cậu là xã súc không biết nổi giận hả?
“Ngài thật sự không suy nghĩ lại sao?”
Quả cầu nhỏ mang tên Động Động Yêu vẫn bám theo phía trước mặt cậu. Lạc Kỳ An nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, biết thiếu niên kia vẫn đang theo sau nên liền bước nhanh hơn, hạ giọng uy hiếp:
“Cái đồ quái dị nhà ngươi tránh xa ta ra một chút, không thì ta tháo pin ngươi bây giờ.”
“Cậu mới là quái dị!” Quả cầu nhỏ ngạo kiều lơ lửng lên xuống, “Ta là hệ thống trợ giúp của ngài – Động Động Yêu!”
Động Động Yêu bắt đầu dụ dỗ: “Ký chủ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, sau này dù ngài chọn ở lại thế giới này hay quay về hiện thực thì ta đều có thể thỏa mãn cho ngài một điều ước!”
“Cho dù là... khiến mặt trời mọc từ hướng Tây!”
Lạc Kỳ An khựng bước.
“Ngươi vừa nói cái gì? Giúp hắn báo thù, rửa hận rồi phi thăng đúng không?”
“Đúng thế!”
“Vậy... ngươi biết kẻ thù của hắn là ai không?”
“Ngài đó!”
Lạc Kỳ An: “……”
Chuẩn rồi. Cẩu huyết y như cậu đoán. Lúc xuyên qua, linh hồn cậu bị ép nhét vào thân thể đại phản diện Ma Tôn cuối truyện, còn thân thể thì bị Động Động Yêu thu lại cất vào không gian.
Ngay trước khi cậu nhận lấy thân thể này, Ma Tôn nguyên bản vừa mới... diệt cả thôn nhân vật chính, giết luôn cha mẹ hắn.
Trước tình huống này, Lạc Kỳ An chỉ muốn cười khẩy: Mười cái mạng cũng không đủ cho vai chính giết, lại bắt cậu đi giúp hắn?
Thấy Lạc Kỳ An vẫn không dao động, Động Động Yêu tăng giá dụ dỗ: “Một điều ước không đủ đúng không? Vậy hai cái?”
Lạc Kỳ An khoanh tay liếc nhìn quả cầu “Aladin thần đèn” trước mặt.
Động Động Yêu cắn răng: “Ba cái! Không thể nhiều hơn!”
Lạc Kỳ An cười cong môi: “Chốt đơn!”
Sau đó xoay người, đưa tay về phía thiếu niên đang đứng im.
“Vừa rồi ngươi nói muốn bái ta làm sư tôn đúng không?”
Thiếu niên ngẩng đầu hoảng hốt, ánh mắt dao động nhìn vào mắt cậu.
Cho dù toàn thân là áo vải dính đầy bùn đất, nhưng khuôn mặt đó, đường nét thanh tú, ngũ quan tinh xảo thì có thể tưởng tượng sau này lớn lên sẽ phong hoa cỡ nào.
Lạc Kỳ An đảo mắt một cái, nói: “Ta không nhận đệ tử. Nhưng ta lại thiếu một đứa con trai, nếu ngươi bằng lòng gọi ta là nghĩa phụ thì ta liền dẫn ngươi đi.”
Quả nhiên, thiếu niên do dự rồi vẫn cầm lấy tay cậu.
Lạc Kỳ An cụp mắt cười, phớt lờ dấu chấm than thật to đang nhảy múa trên quả cầu Động Động Yêu, ngược lại nắm tay thiếu niên kéo đi.
“Ngươi tên gì?”
Lạc Kỳ An nhập vai nhân vật người lạ, hỏi ra câu mình biết thừa đáp án.
“Ứng……”
Lạc Kỳ An cảm thấy lực tay lỏng ra, vội đỡ lấy thiếu niên đang ngã quỵ. Một đường chạy trốn đã mệt rã rời, lại còn quỳ lâu nên hắn cuối cùng cũng không chịu nổi, ngất đi.
Cậu thuận tay nhét một chiếc khăn dưới đầu gối hắn, rồi bế hắn lên. Vốn đang tính cách che giấu tung tích, giờ hôn mê rồi thì dễ hơn nhiều.
“Mùng một, mười lăm.”
Hai luồng ánh sáng lam bay ra từ mu bàn tay, hợp lại thành một thanh trường kiếm lam sắc lơ lửng trước mặt cậu.
Lạc Kỳ An bước lên một bước, vừa đứng vững thì thanh kiếm liền bay vụt lên, hoá thành một chấm đen nhỏ trên trời.
---
“Tôn chủ! Con trai ngài tỉnh rồi ạ!”
Hồng Tụ hớn hở chạy vào, chuông bạc trên cổ tay leng keng reo vang.
Lạc Kỳ An đang ngẩn người, bị hù đến vỗ ngực: “Ta nói bao nhiêu lần rồi, cái kiểu xuất hiện như ma này bỏ dùm đi. Còn nữa, về sau gọi ra là...”
Hồng Tụ lầm bầm giơ tay làm bộ chào: “Biết rồi, ông chủ.”
Say Hoa Âm là cứ điểm thu thập thông tin của Ma tộc tại Nhân giới, ngày thường mang danh tửu lâu – khách điếm. Hồng Tụ, “thiếu nữ” sống hơn hai trăm năm, là người quản lý nơi này.
Sau khi đưa Ứng Thiên Thừa về thì Lạc Kỳ An đã căn dặn mọi người sửa cách xưng hô, đồng thời che giấu toàn bộ ma khí, giả làm một con người thật sự.
Hồng Tụ tò mò dí sát vào, cúi đầu nhìn tờ giấy Tuyên Thành trên bàn: “Ể? Cái gì vậy?”
Lạc Kỳ An nghiêm túc làm màu: “Trẻ con không được hỏi.”
“Ờ ——” Hồng Tụ nhìn không hiểu đống chữ kỳ quái, lập tức mất hứng rồi lượn một vòng rồi bỏ đi.
Không bao lâu sau, ngoài cửa xuất hiện một dáng người mảnh khảnh, dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn vào.
Lạc Kỳ An vẫy tay: “Vào đi.”
Ứng Thiên Thừa nghe lời tiến vào, ngoan ngoãn gọi: “Nghĩa phụ.”
Đổi sang y phục sạch sẽ, hắn mặc một bộ lam bào gọn gàng, tay áo cột chặt, tóc được buộc cao tỉ mỉ.
Đáng lẽ nên là tuổi trẻ khí thế rực rỡ nhưng hắn lại cúi đầu, vẻ mặt luôn âm trầm.
Lạc Kỳ An diễn tới đỉnh cao thần bí, đẩy tờ giấy tới trước mặt hắn: “Đây là công pháp ta sáng tác riêng cho ngươi. Mỗi ngày phải đọc một lần, nhớ kỹ ý nghĩa.”
Ứng Thiên Thừa cầm lấy xem kỹ vài lượt, rồi ngẩng đầu lắc đầu tỉnh bơ: “Nghĩa phụ viết cao thâm quá nên con không hiểu.”
Lạc Kỳ An mới sực nhớ ra cậu toàn viết chữ giản thể hiện đại, bảo hắn hiểu mới là lạ.
Cậu viết lại bằng chữ của thế giới này, đưa cho hắn lần nữa.
“Giá trị quan trung tâm... xã hội chủ nghĩa?” Ứng Thiên Thừa đọc thử, hình như đang thắc mắc sao mấy chữ này ghép lại thành câu được.
“Đúng rồi.”
Lạc Kỳ An nghiêm túc bịa chuyện: “Tu luyện thì phải tu tâm trước. Sau này phải nhớ kỹ nội dung trên giấy này, không được làm trái.”
Ứng Thiên Thừa gật đầu, cẩn thận cất tờ giấy đi.
Đuổi hắn ra ngoài rồi, Động Động Yêu nghi ngờ: “Đây là cách của ngài đó hả?”
“Đúng vậy.”
Lạc Kỳ An biết rõ thù hận giữa nguyên thân và Ứng Thiên Thừa đã đến mức không thể giải. Để sống sót thì cậu chỉ có thể giấu kín thân phận, nghĩ cách bồi dưỡng nam chính thành thanh niên ba tốt sáng lạn như ánh trăng, chính nghĩa như ánh dương, trung tâm giá trị xã hội chủ nghĩa tiêu biểu.
May ra còn có thể ôm chân vai chính bay lên Tiên giới.
“Thế sao không làm sư tôn mà lại nhận làm cha?”
Lạc Kỳ An ho nhẹ: “Ngươi không hiểu.”
Động Động Yêu: “……”
Lạc Kỳ An tuy đọc nhiều tiểu thuyết, chủ yếu là các thể loại mạng. Cậu biết rõ trong truyện nam tần, nguy hiểm nhất không chỉ có phản diện mà còn có cả sư tôn của vai chính.
Bị lột da rút gân, xé xác chôn làm phân bón là chuyện thường.
Mà cậu giờ đã là phản diện, nếu còn chui đầu vào mác “sư tôn” nữa thì xác định là chết kiểu “có tâm mà không có mạng”.
Vì vậy sau khi suy nghĩ kỹ càng, cậu chọn làm cha là có ràng buộc huyết thống, ít ra cũng được chừa chút tình thân thì khó mà chết bất đắc kỳ tử.
Nghĩ tới đây, cậu thoải mái duỗi người mà dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Trời nắng chang chang, thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua, lá phong xanh mướt ngoài đình xào xạc lay động.
Ứng Thiên Thừa vừa đọc thuộc lòng nội dung tờ giấy vừa đi về phòng, đối diện gặp hai nữ tử tay cầm quạt thơm tơ tằm đi tới. Hắn cúi đầu, chủ động tránh đường.
Hồng Tụ lại nổi hứng, cất giọng gọi: “Tiểu công tử!”
Ứng Thiên Thừa ngơ ngác ngẩng đầu.
Hai người kia đều không giấu nổi ánh nhìn kinh diễm trong mắt. Hồng Tụ dùng quạt che miệng cười khẽ, lại vẫy tay ý bảo không có gì.
Ứng Thiên Thừa đi thêm vài bước, vẫn còn nghe được hai người họ trò chuyện phía sau.
“Ông chủ ấy, bên cạnh ngay cả nữ nhân cũng không thân cận, tự dưng lại có một đứa con trai lớn vậy, đẹp vậy... không phải dưỡng để làm lô đỉnh đó chứ?”
Ứng Thiên Thừa bước khựng lại.
Hồng Tụ không đáp, nhưng hình như cũng nghĩ vậy mà cười cười lấy quạt thêu mẫu đơn gõ đầu người kia: “Sao? Ngươi cũng thích?”
“Người đẹp vậy ai mà không thích. Nếu là ta thì ta cũng nhặt về nuôi lớn, sau đó…”
Hai người cười khúc khích rời đi. Một luồng lạnh lẽo bất chợt dâng lên trong lòng Ứng Thiên Thừa, như tảng băng ép thẳng lên đỉnh đầu.
Đáng ra với khoảng cách đó, người thường sẽ không nghe được gì, nhưng hắn bẩm sinh thính lực rất tốt, từng câu từng chữ đều nghe không sót.
Đúng vậy. Ban đầu người nọ làm sao cũng không chịu nhận hắn, bỗng dưng thay đổi thái độ... Thế gian này không có bữa ăn nào miễn phí, tất cả đều có mưu đồ.
Ánh mắt Ứng Thiên Thừa dần trở nên lạnh lẽo. Nếu thật sự Lạc Kỳ An muốn biến hắn thành lô đỉnh... thì cho dù thế nào, hắn cũng sẽ... giết y.
“Ắt xì——”
Lạc Kỳ An hắt hơi một cái, đứng dậy đóng lại cánh cửa sổ đang mở một nửa.
“Tháng tư rồi mà vẫn còn lạnh thế này, sống sao nổi.”
Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân, thấy thị nữ đi qua vẫn chỉ mặc áo sa mỏng manh mà tấm tắc lắc đầu: “Không sợ sau này phong thấp viêm khớp à.”
Động Động Yêu không vui chen vào: “Ký chủ à, trừ ngài ra thì trong viện này người yếu nhất cũng là Luyện Khí nhị giai, độ ấm kiểu này hoàn toàn không ảnh hưởng gì hết.”
“Ứng Thiên Thừa cũng vậy?”
“Phải đó. Chờ hắn bắt đầu tu luyện là có thể phá mở phong ấn đan điền, hiển lộ căn cơ.”
Lạc Kỳ An gật đầu: “Chuẩn rồi, đúng là cấu hình cơ bản của vai chính.”
Cậu quay về ngồi lại sập mỹ nhân, cầm quyển sách bỏ đi vừa nãy ném vào chậu than thêm lửa, ngọn lửa lại bùng lên rực rỡ.
Cậu tò mò hỏi: “Thế cấp bậc của cậu là bao nhiêu?”
Giao diện hệ thống hiện ra trước mắt, Lạc Kỳ An phủi tay kéo xuống, nhìn thấy dòng chữ “Luyện Khí nhất giai”, thành thật: “Cậu chẳng phải Ma Tôn sao? Cấp bậc này mà cũng gọi là Ma Tôn hả?”
“Ngài đang xem là chính mình, không phải cơ thể này đâu.”
Giao diện chuyển hình, tên hiển thị đổi lại.
[Lạc Huyền Diệp – Ma Tôn – Bán Tiên]
“A—— người với người khác nhau ghê á?” Chủ thân thể thì sắp thành thần, còn cậu thì mới chập chững nhập môn.
“Nhưng ký chủ không cần lo đâu,” Động Động Yêu nói giọng an ủi: “Ngoại trừ linh vật nào đó đã lập khế ước linh hồn thì không dùng được, còn lại nếu gặp nguy hiểm thì ngài vẫn có thể điều động lực lượng của Ma Tôn.”
“Vậy còn ổn.”
Lạc Kỳ An bắt đầu đắc ý, chẳng khác nào tự dưng có sẵn tu vi khủng trong tay.
“Đương nhiên rồi.” Động Động Yêu cười xảo quyệt: “Nhưng nếu ngài sử dụng lực lượng Ma Tôn thì chỉ điều động được ma khí. Tác dụng phụ là linh hồn sẽ dần bị ma khí ăn mòn.”
Lạc Kỳ An: “?”
“Bị ăn mòn thì sao?”
“Chết ạ.”
“……”
Lạc Kỳ An nghiến răng ken két: “Ngươi đúng là cái tên môi giới thâm độc.”
Động Động Yêu im lặng, biến mất tăm.
“Cộc cộc cộc——”
Tiếng gõ cửa vang lên. Sau khi được cậu cho phép, Ứng Thiên Thừa bước vào.
Lạc Kỳ An đang cúi đầu thêm lửa, thấy hắn đứng đơ người xa xa thì nghĩ hắn lạnh thì liền vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
“Tới đây ngồi nè.” Ở gần chậu than, ấm hơn.
Ứng Thiên Thừa không nhúc nhích.
Lạc Kỳ An thầm nghĩ: Đứa nhỏ này mắc cỡ vậy sao?
Nghĩ lại thì cũng đúng, nam chính mà, thanh lãnh cao ngạo một chút là chuyện bình thường.
“Thiên Thừa, lại đây sưởi ấm chút đi.”
Lần này cậu chỉ vào chỗ đối diện chậu than.
Ứng Thiên Thừa do dự hai giây, cuối cùng vẫn yên lặng dịch tới chỗ cậu chỉ.
Thế mới đúng chứ. Thoải mái, rộng rãi vẫn tốt hơn.
Lạc Kỳ An nghĩ hắn chắc cũng lạnh. Dù gì chưa bắt đầu tu luyện, hai người đều vẫn là người thường.
“Ban ngày ta viết công pháp cho ngươi, học thuộc chưa?”
Lạc Kỳ An hơi cúi người, vừa hơ tay trên lửa vừa hỏi. Ứng Thiên Thừa ngồi gần như vậy mà không hề duỗi tay ra hơ, vẫn ngồi thẳng tắp như khúc gỗ.
“Học thuộc rồi.” Hắn đáp.
“Đọc ta nghe thử.”
“Phú cường, dân chủ…”
Ứng Thiên Thừa đọc liền mạch một chữ cũng không thiếu.
Lạc Kỳ An hài lòng gật gù. Mỗi ngày như vậy “tẩy não”… à không, truyền đạt tri thức, có khi thật sự có thể khắc sâu tư tưởng đúng đắn vào đầu hắn, muốn quên cũng khó.
Đêm hôm đó, Lạc Kỳ An tỉ mỉ giảng giải từng từ, từng ý nghĩa. Ứng Thiên Thừa tuy trong lòng vẫn nghi hoặc với nội dung kỳ quái kia nhưng vẫn chăm chú lắng nghe.