“Thiên Thừa ca, bảng số của ngươi là bao nhiêu vậy?” Liễu Nhan Sơ đi phía trước quay đầu hỏi.

Ứng Thiên Thừa giơ tấm thẻ gỗ nhỏ màu đen trong tay cho nàng xem, trên mặt có chữ màu vàng ghi [1110].

Liễu Nhan Sơ cũng lắc lắc bảng số của mình cho hắn thấy, nhưng lúc này Ứng Thiên Thừa không còn tâm trí nhìn, vẫn đang chìm đắm trong dư âm của ảo cảnh.

Hắn… thật sự đã vượt qua rồi sao?

Đi qua một hành lang dài, mọi người đều tò mò quan sát xung quanh. Trên bầu trời đột nhiên lóe lên vài luồng ánh sáng đan xen, là các đệ tử đang luyện tập ngự kiếm.

Những thân ảnh nhẹ nhàng như lướt mây khiến các đệ tử mới nhập môn kinh ngạc không thôi, ánh mắt dõi theo từng đường kiếm bay vụt qua bầu trời. Liễu Nhan Sơ nhìn không rời mắt, ánh nhìn ngập tràn khao khát.

Tại một khúc rẽ, nam nữ đệ tử chia nhau ra. Liễu Nhan Sơ vẫy tay với Ứng Thiên Thừa rồi nhẹ nhàng chạy theo Sở sư tỷ phía trước.

Nam đệ tử thì được Nam Cung Phi Vân tiếp tục dẫn đi. Cuối cùng họ dừng lại trước một dãy gác mái được bao quanh bởi rừng trúc.

“Bảng số trong tay các ngươi tương ứng với lầu, tầng và phòng. Các sư đệ hãy tìm phòng mình, nghỉ ngơi cho tốt. Giờ Thân tập hợp ở Diễn Võ Trường để trắc linh căn.”

Ứng Thiên Thừa nhanh chóng tìm được phòng của mình, vừa đóng cửa lại đã day day huyệt thái dương đang nhức buốt, xoa dịu một chút rồi lập tức nằm xuống giường.

Không biết bao lâu trôi qua, khi hơi thở hắn dần đều đặn, một bóng người đã lặng lẽ xuất hiện.

Lạc Kỳ An dùng pháp thuật che giấu tiếng bước chân, lúc này cảm thấy bản thân chẳng khác gì một kẻ biến thái mà lén lút theo đuôi một thiếu niên thanh tú về tận phòng.

Nhưng cậu có thể làm gì chứ? Tất cả cũng vì cái mạng nhỏ này.

Lạc Kỳ An ngồi xuống mép giường, thấy người đang ngủ vẫn còn nhíu mày, cậu đưa ngón tay chạm nhẹ vào huyệt thái dương của Ứng Thiên Thừa, âm thầm cầu nguyện đừng khiến hắn tỉnh lại.

Cũng may mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.

Cậu truyền chút linh lực giúp hắn trị liệu, mãi cho đến khi hàng chân mày khẽ giãn ra.

Lạc Kỳ An thầm nghĩ, bản thân thật đúng là làm tròn bổn phận của một người cha.

Cậu nín thở, nhẹ nhàng thu tay lại rồi sau đó lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt, đi ra ngoài ngồi xuống bên chiếc bàn.

Cậu cũng là người thường thôi, mấy trận vất vả liên tiếp khiến cậu mệt rã rời. Trước mắt còn phải bám theo bên cạnh Ứng Thiên Thừa, chỉ đành tranh thủ nghỉ tạm vài phút bên bàn.

Cậu không hề phát hiện, đúng vào khoảnh khắc cậu xoay người thì người nằm trên giường khẽ mở mắt ra.

Giờ Thân, Diễn Võ Trường.

Các tân đệ tử xếp hàng chỉnh tề. Sở Lả Lướt tay bưng khay đựng những viên ngọc tròn, dưới ánh nắng chiếu rọi trông trong suốt như pha lê.

“Sở sư tỷ nói với ta rồi.” Liễu Nhan Sơ nhỏ giọng giải thích với Ứng Thiên Thừa, “Đó gọi là Trắc Linh Thạch. Chạm tay vào, nếu có biến hóa màu sắc là có linh căn, nếu không thì tức là không có linh căn.”

“Không có linh căn thì không thể tu luyện được, hoặc là bị điều về quê hoặc là bị giữ lại làm việc lặt vặt…”

Nàng nhăn mặt như sắp khóc: “Ta có hơi sợ.”

“Không sao đâu, đừng lo.”

“Ơ?” Nghe thấy Ứng Thiên Thừa nói, Liễu Nhan Sơ ngẩn ra: “Lần đầu tiên ta nghe Thiên Thừa ca nói nhiều vậy đấy.”

Ứng Thiên Thừa: “…”

Lạc Kỳ An nhe răng, không giấu nổi vui mừng, quay sang Động Động Yêu thì thầm: “Cuối cùng thì thằng nhóc này cũng thông suốt hơn chút rồi, ít nói đến mức nữ chính kết hôn ba lần cũng chưa chắc tới lượt hắn.”

Dựa vào việc Động Động Yêu hack mở bàn tay vàng, cậu cứ thế nghênh ngang tàng hình tán dóc chẳng sợ ai.

Nhưng cậu không nhận ra, ngay sau câu nói ấy thì đồng tử của Ứng Thiên Thừa khẽ động.

“Ứng Thiên Thừa.” Trên đài, Nam Cung Phi Vân gọi tên.

Lạc Kỳ An hớn hở xoay người: “Ta cá hai bịch que cay, nam chính của chúng ta hoặc là linh căn tạp nham, hoặc là biến dị đơn thuộc tính, hoặc là... không có linh căn luôn.”

Ứng Thiên Thừa vững vàng bước lên bậc thang, đứng trước mặt Sở Lả Lướt.

Cùng lúc đó, cả Lạc Kỳ An lẫn Liễu Nhan Sơ đều tập trung nhìn về phía sân khấu.

Ứng Thiên Thừa đứng giữa hai luồng ánh mắt nóng bỏng nhất dưới đài, đưa tay đặt lên Trắc Linh Thạch.

Tại sao là hai? Bởi vì hắn nhìn thấy được Lạc Kỳ An.

Kể từ sau khi được truyền linh lực chữa đau đầu, hắn đã có thể thấy được Lạc Kỳ An nhưng đối phương lại không biết. Từ khu cư trú đệ tử đến Diễn Võ Trường, hắn vẫn lặng lẽ nghe Lạc Kỳ An nói chuyện với một vật thể vô hình.

Dù ở trước mặt hai người, Lạc Kỳ An luôn đeo mặt nạ. Kể cả khi “ẩn thân”, cũng không ngoại lệ. Ứng Thiên Thừa không nhìn rõ nét mặt cậu, chỉ dựa vào độ cong nơi khóe miệng để đoán cảm xúc của vị nghĩa phụ này.

Hắn cũng không định vạch trần. Ngược lại, hắn thấy thú vị vô cùng. Trong miệng Lạc Kỳ An, cái gọi là “nam nữ chính” là gì vậy?

Trắc Linh Thạch phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ. Sở Lả Lướt nhìn thoáng qua, nói: “Đơn thuộc tính Băng linh căn.”

“Ủa? Vậy là xong rồi hả?” Lạc Kỳ An sửng sốt, “Bình thường nam chính không khiến trời đất biến sắc thì cũng có thuộc tính đặc biệt cực hiếm, ít ra thì cũng phải là một tên phế vật vô linh căn nhưng ẩn giấu bí mật. Lần đầu tiên thấy kiểu bình thường quá đỗi vậy đó nha.”

Động Động Yêu đáp: “Băng linh căn trong thế giới này đã được xem là khá hiếm rồi.”

“Thì ra vậy.” Lạc Kỳ An gật gù, lại quay đầu nhìn lên sân: “Vậy còn Nhan Sơ…”

Sở Lả Lướt nhẹ giọng tuyên bố: “Đơn thuộc tính Lôi linh căn.”

Lạc Kỳ An: “…”

Ngẩn ra hai giây, cậu thở dài: “Là do ta tư duy lỗi thời, cứ nghĩ nữ chính nhất định phải là loại phụ trợ trị liệu. Thôi xong, sau này cả tu chân giới chắc phải run rẩy trước vũ lực hai người này quá.”

Sau phần trắc linh căn, Nam Cung Phi Vân nói: “Từ giờ các vị chính thức trở thành đệ tử Vân Côn Phái. Lát nữa theo Sở sư tỷ nhận đồng phục, rồi tự do hoạt động. Ngày mai giờ Mẹo bắt đầu học bình thường.”

“Ba tháng nữa sẽ tổ chức đại tỷ thí đệ tử nội môn, ba người đứng đầu sẽ được chọn vào môn hạ các trưởng lão, mọi người cố gắng chuẩn bị.”

Nhận đồng phục xong, Liễu Nhan Sơ ríu rít chạy tới sóng vai đi cùng Ứng Thiên Thừa: “Thiên Thừa ca, ngươi đã nghĩ sẽ học cái gì chưa?”

“Ta muốn làm kiếm tu, giống như sư tôn.” Liễu Nhan Sơ siết nắm tay, tự cổ vũ cho mình.

Lạc Kỳ An vị nghĩa phụ nào đó lập tức mềm lòng: “Con gái đúng là đáng yêu, như tiểu áo bông nhỏ vậy đó.”

Động Động Yêu: “…”

Ứng Thiên Thừa đáp: “Ta vẫn chưa nghĩ xong. Kiếm tu cũng tốt, cố lên.”

“Hehe.” Liễu Nhan Sơ cười rạng rỡ, kéo hắn chạy về phía nhà ăn: “Đi ăn cơm đi, đói muốn chết rồi.”

Đêm đến, trăng sáng treo cao.

Lạc Kỳ An nhìn Ứng Thiên Thừa đã yên ổn đi vào giấc ngủ, không khỏi lại thở dài than thở mình số khổ, đến cả chỗ ngủ cũng không có. Cậu ngáp dài: “Ngươi đi kiểm tra giúp ta phòng bên cạnh có còn ai không, ta chỉ cần nằm co ro một đêm thôi.”

“Không thì cứ thế này thêm mấy bữa, ngươi phải nhặt xác ta đấy.”

Động Động Yêu nhiệt tình quét một vòng: “Tất cả phòng đều có người ký tên nhận rồi.”

Lạc Kỳ An bất đắc dĩ, chỉ còn cách ngồi xếp bằng tại chỗ, nhắm mắt niệm khẩu quyết hấp thu linh khí rồi nhập định tu luyện. Chẳng bao lâu sau, ánh sáng lam nhạt bắt đầu lượn quanh người cậu.

Trên bụng, giữa hai lòng bàn tay khép hờ, một quả cầu năng lượng màu lam lơ lửng xoay chậm rãi.

Cũng may ý tưởng cậu không sai là tu luyện kiểu này có thể thay thế giấc ngủ cơ bản, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn.

Ngoại trừ hơi dễ nhập ma, không có tệ đoan nào rõ ràng.

Sau khi nhập định, cậu không còn cảm giác với mọi thứ xung quanh. Trong sự tĩnh mịch, màn đêm dần qua đi.

Khi thần trí tỉnh táo lại, Lạc Kỳ An vận động tay chân cho giãn gân cốt, thì cũng là lúc Ứng Thiên Thừa sửa soạn xong định đi học. Lạc Kỳ An liếc ra ngoài cửa sổ thấy trời còn mờ mịt: “Ngày nào cũng dậy năm giờ, chẳng khác gì hồi ta còn học cấp ba.”

Người đã tốt nghiệp rồi mà nhìn người khác đi học sẽ thấy vui lắm. Lạc Kỳ An cũng vậy, hào hứng đi theo Ứng Thiên Thừa vào Bách Thảo Đường.

Tiết đầu tiên là đan tu nhập môn. Trưởng lão râu bạc ở phía trên giảng bài, nội dung vừa dài vừa đều đều khiến phân nửa học trò dưới lớp suýt ngủ gật. Lạc Kỳ An nằm cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn Ứng Thiên Thừa ngồi ngay ngắn, tập trung giã dược không sai một động tác.

Hắn đem thuốc cho vào chén sứ, dùng linh lực thiêu đốt bếp lò nhỏ, ngọn lửa xanh nhạt liếm quanh đáy chén.

Lạc Kỳ An thầm khen: “Thiên Thừa đúng là con nhà người ta mà mẹ ta hay nhắc tới, đúng kiểu đẹp trai, thông minh, nghiêm túc.”

Cậu chăm chú đợi Động Động Yêu trả lời, không phát hiện đầu ngón tay của Ứng Thiên Thừa khựng lại một chút.

Đến cuối buổi, Lạc Kỳ An không chịu nổi bị ru ngủ, mí mắt trĩu xuống rồi từ từ khép lại. Chốn dễ ngủ nhất không phải giường, mà là lớp học.

Thầy cô chính là thuốc ngủ cấp thánh.

Một dân văn khoa như cậu làm sao chống lại nổi thứ thuật thôi miên này.

Ứng Thiên Thừa nhẹ nhàng đẩy mấy món đồ nằm trong tầm tay của Lạc Kỳ An ra xa, sợ cậu vô thức đụng phải. Hắn cố ý để một khoảng trống bên cạnh cậu.

Nếu là trước kia, hắn không bao giờ tin người đang gục xuống bàn ngủ lại chính là nghĩa phụ của mình. Dù gì thì trước mặt hắn, Lạc Kỳ An luôn thể hiện dáng vẻ điềm đạm, nghiêm túc.

Giờ hắn đã biết, chắc mấy thứ mình nghe từ Say Hoa Âm đều là đồn nhảm.

Dưới sự chỉ dẫn của trưởng lão, hắn điều chỉnh lửa vài lần, đan dược trong chén dần thành hình. Liễu Nhan Sơ nhón lại gần: “Oa, ca làm sao mà làm được vậy?”

Sau khi quen thân, nàng dứt khoát gọi hắn là ca luôn. Nhờ có Lạc Kỳ An làm cầu nối nên bọn họ đã trở thành thân nhân không huyết thống.

Ứng Thiên Thừa quay đầu nhìn, thấy bếp của Liễu Nhan Sơ đang cháy to, đan dược cháy đen, cặn thuốc nổi lềnh bềnh. Nàng phồng má, khó hiểu hỏi: “Rõ ràng là ngọn lửa giống nhau mà, sao của ta lại hỏng?”

“Cứ thử điều chỉnh lại đi,” Ứng Thiên Thừa bất đắc dĩ cười, “Cảm nhận kỹ từng vị trí của ngọn lửa, chúng không giống nhau đâu.”

Mỗi bếp nhỏ đều có nút điều chỉnh lửa ở trên và dưới. Luyện đan yêu cầu vô cùng chính xác, chỉ cần lệch một chút là phí công toi.

Liễu Nhan Sơ nhăn mặt, hít sâu, cứ như bếp lò trước mặt là mãnh thú hung ác, run rẩy mà vặn nhẹ nút điều chỉnh.

“Phịch ——”

Tiếng nổ bất ngờ làm Lạc Kỳ An giật mình bật dậy, hốt hoảng nhìn quanh.

Hóa ra có người làm nổ đan dược, chén sứ văng lên rồi rơi xuống đất.

Cậu vỗ ngực: “Tự mình dọa mình…”

Nhìn lại, thấy những đồ vật gần mình đều bị dời đi không dấu vết, Lạc Kỳ An toát mồ hôi: “Không lẽ ta ngủ mê quá đụng lung tung hả trời!”

Chạm trúng đồ thì không sao, nhưng nếu bị Ứng Thiên Thừa thấy thì cậu chết chắc.

Lạc Kỳ An liếc nhìn Ứng Thiên Thừa, thấy hắn vẫn chăm chú vào việc luyện dược, sắc mặt không chút bất thường thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ là ay mà hắn không thấy.

Ứng Thiên Thừa liếc qua, thu hết mọi việc vào mắt mà không nói một lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play