Ánh nắng ban mai vừa lên, mọi người đồng loạt tập trung tinh thần, dán mắt nhìn về phía trước, như thể có một lực lượng vô hình đang rung động khe khẽ. Khi mặt trời hoàn toàn nhô lên, từng đợt ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây, chiếu xuống chân núi một cách loang lổ và mộng mị.

Vân Côn Sơn vốn được cây xanh bao phủ, nay đã lộ ra dáng vẻ chân thực. Đỉnh núi có lầu quỳnh điện ngọc, một con đường lát đá trắng kéo dài từ chân núi lên tận đỉnh và kết thúc ở một tấm bia đá. Trên bia, ba chữ [Vân Côn Phái] được viết bằng nét bút rồng bay phượng múa, đỏ thắm bắt mắt.

Bậc thang nhìn không quá dài, đỉnh là tiên môn, dưới là thềm đá, chỉ có đoạn giữa là một tầng sương mù dày đặc. Chỉ cần đi qua màn sương này là có thể bước lên con đường tu tiên.

Từng nhóm người lần lượt bước lên thềm đá.

“Thật sự đơn giản vậy sao?” Lạc Kỳ An với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm, ánh mắt lóe sáng. Cậu biết, không thể nào dễ như vậy được.

Cứ tiến lên là được thì lấy gì làm cửa ải? Điều quan trọng không phải số lượng, mà là chất lượng.

Cậu cũng không quá lo, bởi vì nam nữ chính thì không đời nào thất bại. Liễu Nhan Sơ và Ứng Thiên Thừa đều đang nhìn cậu, không chút sốt ruột.

Lạc Kỳ An khom người vỗ vai hai người: “Ta tin các ngươi đều là hạt giống tốt có tư chất tuyệt vời. Chú ý an toàn, lần sau gặp lại có khi các ngươi đã biết bay rồi.”

Lần đầu tiên cậu có cảm giác như ông bố góa đưa con cái ra chiến trường, cô đơn thì có nhưng tự do cũng thật ngọt ngào.

Cậu lại dặn thêm: “Tới Vân Côn Phái thì mỗi người tìm sư tôn của riêng mình, không cần bận tâm đến ta.”

Không cần bận tâm đến cậu, tốt nhất là tranh thủ lúc còn sớm quên cậu đi.

Những lời này Lạc Kỳ An không nói ra. Dù sao thì người tu tiên bế quan, rèn luyện gì đó, động một tí là vài chục năm nên đến lúc đó chưa chắc còn nhớ cậu là ai.

Tay nhỏ đang nắm vạt áo cậu từ từ buông xuống, Liễu Nhan Sơ luyến tiếc quay đầu lại nhìn cậu một cái rồi sau đó lại quay đi, trong mắt chỉ còn lại sự kiên định.

Hai người bước vào làn sương mù, rồi biến mất hoàn toàn.

Khóe môi Lạc Kỳ An dần nở nụ cười.

Tự do rồi đó!

Cậu cười lớn vang dội cả núi rừng, nhún chân nhảy nhẹ một cái: “Mùng một, mười lăm…”

Giọng cậu còn vang, mu bàn tay đã phát sáng lam quang, nhưng bản mạng kiếm lại không hề hiện thân. Cậu đờ người giữa không trung, rồi bắt đầu… rơi.

“Ngọa tào!” Lạc Kỳ An điên cuồng vỗ lên lưng, nhưng chẳng có chút phản hồi nào.

Ngay khi sắp chạm đất, cậu dùng ít ỏi linh lực còn lại miễn cưỡng ổn định thân thể, nhẹ nhàng tiếp đất.

Động Động Yêu xuất hiện lành lạnh, gượng gạo nói: “Xin lỗi nha ký chủ, quên chưa nói với ngài chuyện này.”

Cái quả cầu nhỏ loang loáng đó nhe răng cười rất chi là đáng đánh đòn: “Ngài cảnh giới quá thấp, theo lý thuyết thì mấy pháp thuật trước đó, bao gồm cả ngự kiếm phi hành đều không thể dùng. Nhưng vì lúc ấy ngài đang ở cạnh nam chính, nên tôi đã cấp quyền sử dụng tạm thời.”

“Giờ nam chính không còn ở bên ngài, quyền đó bị thu hồi rồi.”

Lạc Kỳ An: “…”

Cậu rất muốn hỏi thăm tổ tiên tám đời của cái quả cầu này.

“Nếu muốn tiếp tục ngự kiếm phi hành hay dùng pháp thuật, thì phải ở cạnh nam chính hoặc là tự nâng cảnh giới lên.” Động Động Yêu câu cuối cùng vang vọng khi biến mất là: “Cho nên, phải tu luyện thật chăm chỉ nha ký chủ, pi mi ~”

“…...”

Lạc Kỳ An nhìn lòng bàn tay chỉ còn một tầng linh lực nhàn nhạt, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ khiến một viên đá nhỏ di chuyển vài bước, bay lên giữa không trung là sẽ rớt ngay.

Ngay cả bản mạng kiếm cũng không triệu hồi được.

Mùng một và mười lăm là hai thanh bản mạng kiếm sinh ra cùng lúc khi Lạc Kỳ An xuyên tới thế giới này. Chúng vốn là một thể, nhưng có ý chí riêng biệt, ngày thường còn chia ra hai bóng kiếm cãi nhau đánh nhau.

Để công bằng, cậu đành đặt tên riêng cho từng đứa. Mỗi lần gọi ra là phải gọi cả hai.

Cậu vuốt ve khế ước màu lam hiện lên trên mu bàn tay, lòng tràn đầy đau khổ.

Gặp Ma tộc thì có thể dùng ma khí, rồi bị ăn mòn. Gặp vai chính thì mới được xài linh lực. Không có vai chính bên cạnh thì đến pháp thuật cơ bản cũng không dùng được.

Đây còn gọi là Ma Tôn gì nữa? Y chang NPC giữa đường cái.

Động Động Yêu xen vào một câu: “Không, thân thể ngài đúng là Ma Tôn, nhưng linh hồn ngài là NPC.”

“…...”

Lạc Kỳ An tức giận phất tay áo, tính đi bộ về thành Biện Kinh.

Chỉ mấy chục cây số thôi mà. Cậu không muốn khóc, thật sự.

Đi được vài bước, nắng giữa trưa chói chang thiêu đốt đỉnh đầu, Lạc Kỳ An bắt đầu thấy quý trọng sinh mệnh, nghiêm túc cân nhắc việc mặc kệ bị ăn mòn mà dùng ma khí để ngự kiếm cũng được.

Dù gì kiếm của mình cũng không triệu hồi được. Cậu tìm một gốc cây, vừa quạt gió vừa hỏi Động Động Yêu: “Ma Tôn có kiếm chứ?”

“Có chứ.”

Động Động Yêu dừng trên đầu cậu nghỉ chân.

“Quá đáng thật, ngươi là quả cầu máy móc mà cũng mệt hả?” Lạc Kỳ An muốn kéo nó xuống, giơ tay mấy lần đều không với tới, đành từ bỏ.

Động Động Yêu tiếp tục: “Ma Tôn có kiếm, nhưng ngài cũng không dùng được.”

“Bản mạng kiếm gắn liền với linh hồn, chỉ nhận một chủ nhân. Giống như ngài với Mùng Một và Mười Lăm vậy. Ngài chết thì kiếm cũng biến mất theo.”

“Ngươi mới là người ch·ết ấy.” Lạc Kỳ An lườm.

Hôm nay rốt cuộc có ai cho cậu được yên không vậy?

Động Động Yêu tiếp lời: “Ngài bình tĩnh nào. Dĩ nhiên vẫn còn một cách nhanh và tiện hơn, đó là ngài cũng đến Vân Côn Sơn tu luyện. Ở đó linh khí dồi dào, tu luyện nhanh hơn, lại có thể ở cạnh nam chính nên tha hồ dùng các loại pháp thuật cao cấp.”

“Ta bây giờ là ma nè.” Lạc Kỳ An dùng ngón tay chỉ vào chính mình, cảm thấy thế giới này đúng là điên thật rồi.

“Không sao hết. Hiện tại ở Nhân giới không ai có cảnh giới cao hơn Ma Tôn. Ngài có thể chia ra một phần thân thể đi Say Hoa Âm, còn bản thể theo sát vai chính là được.”

Lạc Kỳ An thầm nghĩ, thôi thì mấy người cứ chờ ta đi. Cậu nghĩ, không, ta nhất định sẽ không đi, liền cười ha ha: “Ta vẫn thích làm con cá mặn ở Say Hoa Âm hơn.” Rồi quay người bỏ đi.

“Nhưng mà, vai chính sẽ ch·ết đó.”

Lạc Kỳ An không thèm quay đầu: “Liên quan gì đến ta.”

“Vai chính mà ch·ết thì thế giới này sẽ sụp đổ, ngài cũng tan biến luôn đó.”

Lạc Kỳ An đứng lại: “?”

666, diễn cũng không diễn nổi nữa.

Cái hệ thống nát này rốt cuộc là bán thuốc gì vậy?!

……

Không ngoài dự đoán, đoạn sương mù trên tiên thang mới là mấu chốt.

Ứng Thiên Thừa rõ ràng cùng Liễu Nhan Sơ tiến vào cùng lúc, giờ đây lại chỉ còn mình hắn, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không giống như ban đầu.

Hắn như thể rơi vào một thế giới cô lập, mưa nhỏ rơi xuống từ bầu trời. Mãi đến khi cổ áo ướt đẫm, hắn mới phát hiện, đó nào phải nước mưa… mà là máu!

Y phục màu lam rất nhanh đã bị nhuộm một tầng đỏ sẫm, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy cổ hắn, khiến hắn không thể thở nổi.

Trước mắt là một ngôi thôn làng đổ nát, lửa cháy không hề tắt trong cơn mưa máu, càng cháy càng dữ, lạnh lùng nuốt trọn mọi thứ. Vô số th·i th·ể ngã gục dưới đất, huyết nhục be bét, dữ tợn mà kinh hoàng, khuôn mặt vĩnh viễn đông cứng trong biểu cảm tuyệt vọng.

Ứng Thiên Thừa gắng gượng chịu đựng cơn quặn thắt trong dạ dày, không cho phép bản thân nôn ra.

Mùi máu tươi tanh nồng giống hệt như ngày hôm đó. Toàn thôn bị tàn sát, mà cha mẹ hắn…

Ứng Thiên Thừa cắn chặt răng, chạy về phía gốc đại thụ ở trung tâm thôn trong ký ức. Hắn biết nơi đó là cảnh tượng thế nào, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn một tia yếu ớt gọi là “nhỡ đâu”.

Bước chân hắn dần chậm lại, hắn đã nhìn thấy gốc đại thụ kia, trên thân cây có một đôi thân ảnh bị xuyên thủng bằng một thanh kiếm sắc, đóng đinh lên đó.

Người phụ nữ dịu dàng ôm lấy người đàn ông, cằm đặt trên vai chàng, nơi khóe mắt chảy xuống máu tươi như lệ. Thanh kiếm đâm xuyên qua eo nàng, mang cả hai người gắn chặt vào thân cây.

Nước mắt của Ứng Thiên Thừa từ lâu đã cạn khô. Lúc này đây, hắn như hóa thành một phần của những cái xác xung quanh, đứng đó trong màn mưa máu mà chết lặng.

Vận mệnh như có một âm thanh vang vọng, chậm rãi dẫn dắt hắn: “Tất cả mọi người đã chết rồi, ngươi còn sống làm gì?”

“Ngươi trên đời này đã không còn thân nhân.”

“Kẻ thù của ngươi quá mạnh, chi bằng đi theo cha mẹ đi thôi.”

“Đừng cố chấp nữa, cứ thuận theo lòng mình…”

Bất chợt, máu loãng dưới đất tụ lại, chảy về phía chân hắn. Vô số giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Thiên Thừa, đến đây đi…”

“Đến đây…”

Mưa máu đã dừng. Trước mắt dần hiện ra một cây cung máu, mũi tên đỏ rực nhắm thẳng vào yết hầu hắn.

Dây cung từ từ căng lên, đồng tử Ứng Thiên Thừa dại ra tựa như có vô số bàn tay vô hình giữ chặt tay chân hắn, đồng thời thì thầm bên tai: “Thiên Thừa, đến đây đi…”

Ngay khoảnh khắc ấy, trong ngực hắn bỗng bừng lên một luồng nóng rực. Cơn đau đớn khiến hắn chợt tỉnh lại. Hắn bắt đầu giãy giụa, nhưng càng vùng vẫy thì những thứ kia càng siết chặt hơn.

Ứng Thiên Thừa từ từ nhắm mắt, dường như đã chấp nhận số phận.

Dây cung đã kéo căng hết cỡ. Tiếng gió xé vang lên rõ mồn một bên tai hắn. Chỉ còn một giây nữa thôi, hắn sẽ chết dưới mũi tên kia.

Cơn đau tưởng chừng không bao giờ tới lại chẳng hề giáng xuống. Hắn đột ngột mở mắt, trước mắt là một thân ảnh cao lớn quen thuộc. Người kia dùng một tay đỡ lấy mũi tên đẫm máu, tay kia nắm lấy cổ tay hắn, dùng lực kéo hắn về phía sau.

Ứng Thiên Thừa cúi đầu nhìn áo người ấy, nơi vạt áo loáng thoáng ánh sáng tím. Nước mắt đã kìm bao lâu rốt cuộc cũng rơi xuống. Trán hắn tựa vào lưng Lạc Kỳ An, khàn giọng gọi khẽ: “Nghĩa phụ…”

Lạc Kỳ An dùng sức bóp nát mũi tên trong tay, để nó tan biến thành từng hạt bụi trong không khí.

Cảm nhận được phần lưng ướt sũng phía sau, cậu quay đầu lại, dịu dàng kéo Ứng Thiên Thừa vào lòng rồi vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Ngoan, ta ở đây rồi.”

“Không sao rồi.”

Ứng Thiên Thừa rúc trong ngực cậu, như con thú nhỏ cuối cùng cũng tìm được gia đình.

Máu tan đi, ảo cảnh biến mất.

Cảm giác ấm áp kia thật đến nỗi khiến hắn ngẩn người trong chốc lát khi mở mắt thấy bản thân đang đứng trước sơn môn Vân Côn Phái. Bên cạnh, từng người từng người phấn khích bước qua.

Cuối cùng, Liễu Nhan Sơ nghiêng đầu nhìn sang: “Thiên Thừa ca? Ngươi làm sao vậy?”

Ứng Thiên Thừa lắc đầu, thu hồi tâm thần, đi cùng nàng hòa vào dòng người.

“Ta còn tưởng Thiên Thừa ca ngươi sẽ tỉnh sớm hơn ta nữa chứ.” Liễu Nhan Sơ vừa đi vừa nói.

Trước đại môn, đã có không ít người xếp hàng. Hai người vội vàng bước nhanh, chen vào hàng cuối cùng.

Một đệ tử mặc áo trắng đứng ở đầu bậc thang, nam tử ôn hòa như ngọc liếc nhìn đám người, quay sang nữ đệ tử bên cạnh nói: “Kết thúc rồi.”

Ứng Thiên Thừa quay đầu nhìn lại, sơn môn và bậc thang dài phía sau đã biến mất.

“Chúc mừng các vị đã thuận lợi vượt qua khảo nghiệm ảo cảnh. Ta là đại sư huynh của các ngươi, Nam Cung Phi Vân. Vừa rồi khi bước vào sương mù, tức là các ngươi đã tiến vào vùng ký ức khó quên nhất, có người gặp điều tốt, có người gặp nỗi đau, cũng có người phải đối diện với khúc mắc trong lòng.”

“Việc các ngươi có thể vượt qua và tự mình thoát ra khỏi ảo cảnh, chứng minh tâm cảnh đã kiên định. Trên con đường tu luyện sau này, sự kiên định đó càng quan trọng.”

Đám người lập tức ồ lên một trận ngắn, phần lớn đều vui mừng vì đã vượt qua khảo nghiệm.

Liễu Nhan Sơ không nói gì, lặng lẽ đếm số người xung quanh. Tối qua ở chân núi ít nhất có hai, ba trăm người, hiện tại nơi này chỉ còn lại hai mươi mấy người ít ỏi.

Ứng Thiên Thừa, không chệch không lệch, chính là người cuối cùng vượt qua.

Chỉ chậm vài giây thôi thì hắn đã bị loại rồi.

“Như vậy, hẳn là các vị sư đệ sư muội đều đã mệt rồi, ta cũng không muốn làm mất thêm thời gian. Mời mọi người lần lượt lên nhận bảng số phòng, rồi theo sở sư tỷ đến khu đệ tử.”

Nữ đệ tử bên cạnh Nam Cung Phi Vân giơ tay ra hiệu, đoàn người nhanh chóng xếp hàng, từng người tiến lên lĩnh bảng số, nhìn từ xa trông như một con rắn dài đang di chuyển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play