Phía trước, một người lơ lửng giữa không trung, toàn thân mặc hắc y, mặt bị che bởi lớp lụa đen, không nhìn rõ được dung mạo. Nhưng từ dáng người và đường cong cơ thể có thể đoán được, đó là nữ.

Áp lực vô hình làm con ngựa hoảng sợ, không dám tiến lên, có lẽ là vì thân thể của Lạc Kỳ An quá mạnh nên không bị ảnh hưởng gì.

Cậu nhận ra người đến là ai.

Là Hồng Tụ.

Cậu biết ngay mà, thể nào cũng bị nghi ngờ.

Trong đầu xoay chuyển đủ kiểu, cậu đang tính xem làm thế nào để khiến đối phương tin mình là Ma Tôn mà không cần ra tay đánh nhau.

Nhưng còn chưa nghĩ ra được lý do gì, hắc y nhân kia đã rút kiếm lao tới, tình huống nguy cấp, Lạc Kỳ An ổn định thân hình, lòng bàn tay tụ ma khí đen kịt.

Mũi kiếm chỉ vừa chạm đến giữa trán cậu thì dừng lại, ma khí cuồn cuộn quanh thân, cậu còn chưa kịp làm gì thì thanh kiếm kia đã tan thành tro bụi, hắc y nhân lập tức bị đánh bật ra ngoài, bay thẳng vào rừng cây dày đặc.

Ngọa tào.

Lúc này trong đầu Lạc Kỳ An chỉ có hai chữ đó.

Bảo sao mà lắm người tranh nhau làm đỉnh cấp, cảm giác này đúng là vô địch.

Hắc y nhân sau khi đâm gãy hai cái cây thì cuối cùng cũng dừng lại, nghiêng đầu nôn ra một búng máu. Nàng chống tay đứng dậy, kéo khăn che mặt xuống, ngay sau đó chạy đến trước xe ngựa, hơi mang theo làm nũng nói: “Tôn chủ, sao ngài ra tay nặng như vậy, sau này ta không dám cùng ngài luận bàn nữa đâu.”

Lạc Kỳ An mặt không biểu cảm: “Hồng Tụ, nếu còn có lần sau thì sẽ không đơn giản vậy đâu.” Nói xong tiêu sái phất tay áo, quay trở lại xe ngựa.

“Thuộc hạ hiểu rồi.”

Hồng Tụ phủi sạch bụi đất trên người, áo choàng tung bay lên ngựa, một đường vững vàng cưỡi ngựa đưa Lạc Kỳ An trở về thành.

Lạc Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, may quá, lần này giả vờ qua mặt được. Cậu mở lòng bàn tay ra, một sợi tơ đen bò lên theo cánh tay rồi biến mất.

Cả cánh tay đã tê rần.

Động Động Yêu hiện ra: “Chúc mừng ký chủ mở khóa trạng thái mới, đây là cảm giác linh hồn bị ăn mòn cấp thấp, sau này phải cẩn thận nha.”

Lạc Kỳ An: “……”

Nếu không phải con này dùng năng lượng mặt trời thì cậu thật muốn đập cho nó bay pin.

Động Động Yêu liếc nhìn vẻ mặt của Lạc Kỳ An, cười khúc khích rồi lặn mất.

Cánh tay cậu khôi phục bình thường, thử nắm tay duỗi vai, may là chưa bị ảnh hưởng gì nghiêm trọng.

Cậu vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, thì một làn linh lực nhẹ như sương khói từ từ khuếch tán, quẩn quanh bên tai.

Cảm giác quen thuộc.

Từ từ... không đúng.

Cậu bỗng nhiên trợn tròn mắt, cái này là tín hiệu cầu cứu của Liễu Nhan Sơ.

Lạc Kỳ An do dự hai giây, sau đó hướng ra ngoài nói với Hồng Tụ: “Ta ra ngoài hai ngày, Say Hoa Âm giao cho ngươi.” Rồi lập tức im lặng mà biến mất tại chỗ.

Gió lớn gào thét, rừng thông lay động từng trận.

Lạc Kỳ An đứng trên ngọn cây giữa khu rừng, áo bào tím đen bay phần phật trong gió.

Dưới mặt đất có bảy người. Liễu Nhan Sơ nằm bất động trên đất, bên môi dính máu, Ứng Thiên Thừa cầm một cành tùng đứng chắn trước mặt nàng. Đối diện là năm thanh niên trông hơn hắn hai tuổi, vẻ mặt đều là kiểu lưu manh khinh khỉnh.

Hai tay nải vứt bừa trên đất, đan dược và bùa chú văng tứ tung.

“Mới tí tuổi đầu mà mang lắm đồ thế này, có phải đi ăn trộm không?” Tên thanh niên cầm đầu phì phì nhổ nước bọt xuống đất.

Ứng Thiên Thừa liếc nhìn Liễu Nhan Sơ bị thương nặng, liền nói: “Đồ cho các ngươi hết đó, cầm rồi cút đi.”

“Ngươi bảo đi là tụi tao đi à? Có biết đại ca tụi tao ở Biện Kinh nổi tiếng cỡ nào không?” Một tên khác lén lút nhìn Liễu Nhan Sơ phía sau hắn, cười nham nhở: “Thế này đi, con nha đầu này vừa mới chọc tức đại ca bọn ta, thấy cũng xinh đấy, đem về bồi tội cho đại ca đi.”

“Còn ngươi ấy à, quỳ xuống rồi gõ đầu hai cái, kêu ‘Long ca, ta sai rồi’, thì tụi ta tha mạng.”

Ứng Thiên Thừa tức đến bật cười, trong mắt tràn đầy tơ máu, cành tùng nắm chặt trong tay, đã quyết tâm liều chết.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội.

Lạc Kỳ An cho mình một cái bạt tai, cậu sao không nghĩ tới chuyện này chứ, hai đứa con nít mà mang theo cả đống đồ quý giá như vậy, trong mắt người thường chính là miếng mồi ngon.

Tên Long ca phất tay, bốn tên còn lại đồng loạt lao về phía Ứng Thiên Thừa định dạy hắn một bài học.

Ngay khoảnh khắc đó, một thanh trường kiếm màu lam từ trên trời giáng xuống, cắm vào đất, linh lực bùng nổ đánh bay tất cả. Long ca kinh ngạc ngẩng đầu, thấy trên chuôi kiếm có một bóng người đứng thẳng.

Áo bào đen viền tím quỷ dị, eo quấn dải lụa bạc như xà, trông sống động như có sinh mệnh như hổ rình mồi.

Người đó khoanh tay, nhướng mày nói: “Đại ca các ngươi tên gì, kể ta nghe thử xem?”

Liễu Nhan Sơ nhìn thấy người tới, vui mừng gọi lớn: “Sư phụ!”

Lạc Kỳ An đúng là chẳng có bản lĩnh đánh nhau, nhưng chút linh lực này để hù người thì quá dư. Cậu ngoắc tay, hai tay nải bay về phía Ứng Thiên Thừa.

“Cho Nhan Sơ uống thuốc trước, mấy người kia để ta dạy dỗ.”

Ứng Thiên Thừa gật đầu, nhanh chóng lấy từ tay nải ra một lọ nhỏ, đổ hai viên đan dược đưa cho Liễu Nhan Sơ.

Liễu Nhan Sơ nuốt xuống, cố gắng chống tay đứng dậy mà nhận lấy thuốc rồi một hơi cho vào miệng.

Lạc Kỳ An nhíu mày, con bé này sao lại cứng quá vậy, không biết tự tay đút sao, về sau đi theo người ta còn phải vượt qua ít nhất tám mươi mốt kiếp nạn nữa kìa.

Cậu quay đầu lại, nhẹ nhàng đáp xuống đất rồi rút kiếm.

Đám lưu manh bị cậu ép quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích nổi.

Long ca sợ đến phát điên: “Tiên trưởng tha mạng! Bọn ta chỉ đùa với tụi nó chút thôi!”

Mấy tên còn lại đều lặp đi lặp lại: “Tha cho chúng ta đi!”, “Chúng ta không dám nữa!”

“Các ngươi đánh đồ đệ ta ra nông nỗi này, còn muốn ta tha?” Lạc Kỳ An khinh thường, “Ngay cả tiểu nữ hài mà cũng nỡ ra tay, thế mà cũng dám xưng là người?”

“Bọn ta không phải người!”

“Chúng tôi biết sai rồi, xin tha cho chúng tôi!”

Lạc Kỳ An phát ra uy áp, mấy tên kia bị bẻ gãy tay chân, đau đớn gào khóc như quỷ hú. Cậu quay đầu nói với Ứng Thiên Thừa: “Lại đây, báo thù.”

Ứng Thiên Thừa cầm cành tùng, không chút do dự mà nhắm ngay tên vừa mồm to nhất mà quất một trận.

Không thể động đậy, mấy tên trông như mấy con quay lớn bị người ta đánh cho xoay vòng vòng.

Tiếng gào khóc thảm thiết vang dội khắp rừng, Lạc Kỳ An liếc nhìn mấy thân cây quanh đó, chọn một nhánh không quá xấu, còn chu đáo bọc thêm một lớp vải mềm ở đầu mà đưa cho Liễu Nhan Sơ: “Nhan Sơ, lại đánh đi.”

Đan dược hiệu quả nhanh chóng, Liễu Nhan Sơ đã bình phục, nàng nhận lấy cành cây từ Lạc Kỳ An, ủy khuất nói: “Cảm ơn sư phụ.” Rồi cũng nhập hội “đánh con quay”.

Lạc Kỳ An tiện tay phủi lá rụng trên một tảng đá rồi bình thản ngồi xuống: cậu nói, “Dừng lại đi, đừng lấy mạng người ta, quay đầu lại rước phiền phức không cần thiết thì không đáng.”

Không rõ hai đứa trẻ đang trút giận có nghe lọt tai không.

Chờ hai người đánh xong quay về, Lạc Kỳ An vừa nhìn thì suýt trượt chân. Khá lắm, người sống mà trông cứ như sắp chết.

Cậu cũng là người tốt, còn chu đáo giúp mấy kẻ kia nối lại tay chân.

Vừa tỉnh lại đã đau đến hét ầm.

“Lần này coi như xong, ta tha mạng cho tụi bây. Nếu còn lần sau thì ta sẽ tiễn tụi bây qua Siberia đào khoai tây.”

Mấy tên kia vội vàng cảm tạ, nhanh chân bỏ chạy.

Giải quyết xong mọi chuyện, Lạc Kỳ An vẫy tay gọi hai người lại: “Lần này là ta suy nghĩ không chu đáo, để của cải lộ ra ngoài khiến các ngươi bị vạ lây.”

Đặc biệt là Liễu Nhan Sơ, đứa bé con mới tí tuổi đầu mà đã hộc máu.

Liễu Nhan Sơ lắc đầu, “Không phải lỗi của ngài đâu, sư phụ.”

Lạc Kỳ An nghe mà đau lòng: “Các ngươi không phải có bùa phòng ngự sao? Sao vẫn bị thương?”

Nhắc tới chuyện này, Liễu Nhan Sơ lập tức nổi giận. Cô bé trợn mắt, kể: “Thiên Thừa ca đi dò đường, ta ở lại trông tay nải. Cái tên Long ca kia chạy tới bảo bạn hắn bị thương, xin mượn thuốc, rồi nhân lúc ta không để ý liền cướp tay nải chạy mất.”

“Ta muốn giành lại thì bị đánh. Thiên Thừa ca quay lại che trước mặt ta, ta nhớ đến viên cầu cứu mà ngài đưa nên liền bóp một cái. Rồi ngài đến ngay.”

Liễu Nhan Sơ vừa nói vừa tức đến nói năng lộn xộn, nghĩ lại vẫn thấy ấm ức muốn chết. Nếu không có Lạc Kỳ An kịp thời đến thì e rằng hôm nay hai người đã nằm lại ở đây rồi.

Hai đứa trẻ này không có chỗ dựa, không có người thân. Nếu xảy ra chuyện ở chốn này, chắc chắn sẽ chẳng ai biết đến sự tồn tại của chúng.

Lạc Kỳ An vươn tay, mỗi tay xoa đầu một đứa. Liễu Nhan Sơ mở to mắt long lanh để mặc cậu xoa, còn Ứng Thiên Thừa thì có chút không tự nhiên mà né tránh.

Lạc Kỳ An cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là đứa con trai lớn nên không thích người khác xoa đầu cũng bình thường.

Để tránh có chuyện ngoài ý muốn, cậu quyết định tạm thời thay đổi kế hoạch, tự mình đưa hai đứa vào tiên môn.

Trời còn chưa sáng hẳn, dưới chân núi đã có vô số người dựng trại, tụ tập thành nhóm trò chuyện hoặc ngồi một mình bên đống lửa. Tất cả đều đang đợi đến lúc mặt trời lên, kết giới Vân Côn Phái mở ra để tranh suất vào môn phái.

Ánh lửa từ các trại nhóm rọi sáng cả chân núi, náo nhiệt vô cùng.

Lạc Kỳ An tìm một mảnh đất trống xa đám người hơn một chút, Liễu Nhan Sơ và Ứng Thiên Thừa đi nhặt lá khô, củi gỗ. Cậu giơ ngón tay búng nhẹ, một tia sáng màu lam nhạt bay ra, như đom đóm nhẹ nhàng kéo theo ánh đuôi rơi xuống đống củi.

“Phụt ——”

Ngọn lửa màu đỏ cam lập tức bốc lên.

Lúc cậu thi pháp, dư quang liếc thấy Ứng Thiên Thừa vẫn đang nhìn cậu không chớp mắt.

Lạc Kỳ An thở dài trong lòng. Cậu nhìn vào mắt hắn, nói: "Thiên Thừa, ngươi đi theo ta." Sau đó dịu giọng bảo Liễu Nhan Sơ, “Nhan Sơ, đợi sư phụ một lát, ở đây đã có kết giới bùa phòng ngự nên không cần lo.”

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

Lạc Kỳ An đứng dậy, Ứng Thiên Thừa im lặng đi theo phía sau. Đi thật xa, ánh lửa phía sau đã thành một chấm nhỏ, giống như mộng cảnh, chập chờn trong gió như một đốm nến.

"Hiện tại ta chưa thể dạy ngươi pháp môn của ta, nhưng trò vặt thì biết một ít, đủ để phòng thân." Lạc Kỳ An nghĩ, hai đứa mà cái gì cũng không biết thì không ổn. Ứng Thiên Thừa lớn hơn, biết được chút gì đó thì có thể chăm sóc cho Nhan Sơ.

Đôi mắt của Ứng Thiên Thừa sáng lên.

"Nhìn cho kỹ." Trước mặt Lạc Kỳ An hiện lên nội dung một trang sách tu luyện sơ cấp, cậu dùng ý niệm lật qua từng trang rồi cuối cùng dừng lại ở một đoạn.

“Trích Diệp Phi Hoa, pháp thuật sơ giai. Vạn vật đều có thể thành lá. Dùng linh lực hoá thành roi, khiến chiếc lá yếu ớt cũng có thể cắt xương lóc thịt.”

Lạc Kỳ An vừa nói vừa cúi người nhặt một cành cây nhỏ từ dưới đất, chưa dài bằng ngón út. Cậu cho Ứng Thiên Thừa xem thủ thế, sau đó nhanh như chớp quăng mạnh ra ngoài.

Tiếng gió rít ngắn ngủi vang lên, cành cây nhỏ bay thẳng, trúng ngay một tảng đá phía xa. Đá vụn văng tung tóe, cành cây thì rơi xuống đất một cách bình thản.

Ứng Thiên Thừa thu tầm mắt, nhìn về phía Lạc Kỳ An với ánh mắt đầy ngỡ ngàng.

Lạc Kỳ An giả vờ thâm sâu khó lường, ho nhẹ hai tiếng rồi nhướng mày hỏi: “Muốn học không?”

Ứng Thiên Thừa không do dự gật đầu.

"Vậy thì nói thêm hai câu với người ta đi." Lạc Kỳ An cười, “Còn nhỏ đã thành cái máy im lặng thì sau này làm sao sống đây?”

Ứng Thiên Thừa: “……”

Dưới ánh mắt cười của Lạc Kỳ An, hắn hơi há miệng, gọi nhỏ: “Nghĩa phụ.”

Đợi một hồi lâu vẫn không nghe thêm câu nào, Lạc Kỳ An cười cười. Cậu biết không kích thích được hắn nữa rồi, đành nói: “Nhan Sơ là đồ đệ của ta, gọi ngươi một tiếng ca, tức là muội muội ngươi. Sau này ta không ở bên, ngươi phải chăm sóc nó nhiều hơn một chút.”

"Ta nhớ rồi." Ứng Thiên Thừa đáp.

Lạc Kỳ An vỗ vai hắn, ngoắc ngón tay một cái, từ trên cây lớn gần đó bay xuống một nhánh cây. Ứng Thiên Thừa đưa tay đón lấy, cành cây nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play