Cứ như thế bình yên trôi qua mấy ngày, Lạc Kỳ An đã phát hiện ra Ứng Thiên Thừa bắt đầu mất kiên nhẫn.
Trẻ con vốn đơn thuần nên chuyện gì cũng viết hết lên mặt. Hắn đã nói bóng nói gió nhiều lần là muốn tu luyện học võ.
Ứng Thiên Thừa muốn báo thù, muốn trở nên mạnh mẽ, còn Lạc Kỳ An thì chỉ bắt hắn học mấy thứ đạo lý nhân sinh vô dụng.
Thực ra không phải là Lạc Kỳ An không dạy được, mà là cậu cũng không biết dạy!
Chính cậu chẳng qua chỉ là một kẻ phàm tục ở luyện khí nhất giai, pháp thuật Ma tộc lại không thể dùng trước mặt Ứng Thiên Thừa, thật sự không có gì để dạy.
Lạc Kỳ An tiếp tục giả vờ cao thâm khó đoán, làm ra vẻ “Chưa đến lúc”, khiến Ứng Thiên Thừa chỉ có thể tiếp tục rèn luyện tâm tính. Mỗi ngày chỉ mong ngày Vân Côn Phái tuyển nhận tân đệ tử mau mau tới.
Đó mới là nơi Ứng Thiên Thừa trưởng thành thực sự.
Còn với Lạc Kỳ An mà nói, nơi đó chẳng khác nào trường học nội trú, theo tính toán của cậu thì sau khi đưa Ứng Thiên Thừa tới đó rồi thì chẳng còn liên quan gì tới mình nữa. Cậu có thể yên tĩnh nằm ngủ ở Say Hoa Âm, đợi nam chính thăng cấp đánh quái rồi cuối cùng ra mặt trước nam chính, tự tiết lộ thân phận rồi bị hắn đâm một kiếm chết tươi, để nam chính hoàn thành mối thù lớn, thăng thiên trong sung sướng.
Sau đó, Lạc Kỳ An cũng được tự do.
Mọi chuyện đều đơn giản như vậy. Cậu đã nghĩ xong ba điều ước sẽ xin là gì.
Lạc Kỳ An ngậm bánh hoa quế trong miệng, cẩn thận lật xem bí tịch tu luyện mà Động Động Yêu cái tên môi giới hắc ám kia bồi thường cho cậu. Uổng cho nó có thể hủy diệt thế giới, vậy mà lại không dùng được nên chỉ có thể bắt đầu luyện lại từ đầu.
Cậu chuyên tâm niệm khẩu quyết, tay phải thử bấm tay niệm chú. Nhưng đáng tiếc ngón tay quá cứng, mấy chiêu yêu cầu gập ngón hoàn toàn không làm được. Một bộ thủ thế phức tạp mà chưa học được pháp thuật nào, ngón tay đã rút gân.
Cậu đang định thử lại thì sau lưng vang lên tiếng bước chân ồn ào. Còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị một viên đạn pháo nhỏ đâm cho loạng choạng lùi hai bước, suýt nữa hai đầu gối mềm nhũn muốn khấn vái không khí “Chúc mừng năm mới”.
May mà gần đó có lan can hành lang, cậu lảo đảo rồi đưa tay bám vào cột trụ.
Hồng Tụ không biết từ đâu xuất hiện trước mặt, thấy Lạc Kỳ An một tay đỡ eo một tay vịn cột thì kinh ngạc nói: “Tôn… ông chủ!?”
Lạc Kỳ An xua xua tay, nghe tiếng bước chân phía sau dừng lại rồi quay đầu nhìn thấy bên cạnh là một cô bé khoảng mười hai mười ba tuổi đang dựa lưng vào tường, gương mặt cảnh giác, sắc mặt trắng bệch.
Đây chính là viên đạn pháo vừa đâm vào cậu.
So với cô bé đang phá vỡ bầu không khí yên bình kia, Lạc Kỳ An lại chú ý trước hết là dòng chữ vàng trên đầu cô: [Liễu Nhan Sơ]
“Sao lại như vậy đây?” Lạc Kỳ An ngơ ngác hỏi.
Hồng Tụ từ cú sốc “Ông chủ bị một phàm nhân đụng trúng” lấy lại tinh thần, cúi đầu thi lễ: “Ông chủ, đây là đứa bé sáng nay bị cha mẹ bán vào Say Hoa Âm, vẫn luôn muốn trốn chạy. Không ngờ lại chạy đến nơi này, quấy rầy ngài.”
Tay Lạc Kỳ An đang bám vào cột trụ run lên, cứ như bị một tia sét đánh thẳng từ trên trời xuống. Cậu nghiêm mặt hỏi: “Hồng Tụ, nơi này của chúng ta còn có chuyện mua bán trẻ em à?”
Việc này là phạm pháp đó!
Bọn buôn người đáng bị diệt sạch!
Hồng Tụ vội vàng giải thích: “Không có, Say Hoa Âm tuyệt đối không dính dáng đến chuyện mua bán. Là bà thím giặt đồ thấy con bé đáng thương, dùng tiền tiêu vặt của mình chuộc lại từ tay cha mẹ con bé.”
Lạc Kỳ An nhẹ nhõm thở phào, mẹ ơi, suýt nữa tưởng phải ngồi sau song sắt khóc thảm.
“Nó đã muốn đi thì để nó đi, sau này tăng tiền tiêu vặt mỗi tháng cho bà thím chuộc nó một chút.” Lạc Kỳ An vừa nói xong thì không khí im bặt.
Cậu ngẩng đầu khó hiểu, thấy Hồng Tụ đang nhíu mày, mặt không biểu cảm nhìn mình.
Lạc Kỳ An lạnh toát sống lưng, chết thật, không đúng rồi, mẹ nó mình bây giờ là Ma Tôn đấy! Ma Tôn sao có thể tốt bụng như vậy?
Ngay cả Động Động Yêu cũng nín thở không dám phát ra âm thanh.
May thay, một lúc sau Hồng Tụ vẫn cúi đầu đồng ý: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Lạc Kỳ An thở ra một hơi dài, mấy ngày nay sống thoải mái quá nên vai diễn cũng bắt đầu OOC nghiêm trọng, không cẩn thận là sắp bị kéo xuống ngựa rồi.
“Ký chủ, ta về rồi!” Giọng Động Động Yêu đầy điện năng bay tới từ xa, đậu trên vai Lạc Kỳ An. Cậu còn đang sợ hãi, liền trêu: “Không ngờ ngươi lại trí tuệ đến mức là nạp năng lượng mặt trời.”
Động Động Yêu kiêu ngạo bay lượn: “Toàn thân ta đều là năng lượng mặt trời…” Nó nhìn thấy gì đó, kích động nói: “Nữ chính!”
Lạc Kỳ An buột miệng: “Gì cơ, nữ chính?”
Động Động Yêu hận không thể chui vào tai cậu hét: “Ký chủ! Giữ cô bé lại!” Một tia sáng trong suốt từ cơ thể nó bắn ra, buộc chặt quanh eo cô bé đang bị Hồng Tụ kéo đi.
Lạc Kỳ An: “…”
Quả nhiên tên vàng kim trên đầu không thể bình thường được.
Hết cách rồi, Lạc Kỳ An đành phải cứng mặt gọi: “Hồng Tụ!”
Từ xa, Hồng Tụ quay đầu lại, kéo theo cô bé.
“Giữ con bé lại!”
Cậu vừa nói vừa khoa tay múa chân chỉ vào Liễu Nhan Sơ.
Hồng Tụ không hỏi han gì, trực tiếp đánh một chưởng sau lưng cô bé, giây tiếp theo thì Liễu Nhan Sơ đã hiện ra ngay trước mặt Lạc Kỳ An.
Cậu nhìn dòng chữ kim quang trên đầu nàng, hỏi: “Tên là gì?”
Liễu Nhan Sơ không nói một lời, mặt cau có trông như thể chỉ cần Lạc Kỳ An dám đưa tay chạm vào thì nàng sẽ lập tức cắn chết cậu.
Lạc Kỳ An đành dịu giọng trấn an, cúi xuống nói: “Ca ca không phải người xấu đâu.”
Liễu Nhan Sơ: “…”
Không hổ là nữ chính, giống hệt Ứng Thiên Thừa, đều rất “rụt rè”.
Khi cậu đang nói chuyện, Động Động Yêu đã tự động mở kết giới mà ngăn âm thanh để người ngoài không nghe thấy.
“Nếu bọn họ đã bán con vào đây, thì chứng tỏ bọn họ chẳng còn xứng làm cha mẹ. Con có về cũng chỉ bị bán lần nữa.”
“Ta tôn trọng con, cho con hai lựa chọn. Một, rời khỏi nơi này và lưu lạc khắp nơi. Hai, ở lại đây, có chỗ ở và đồ ăn. Ta bảo đảm, chỉ cần ta còn ở đây thì không ai dám làm con bị thương.”
Liễu Nhan Sơ chớp đôi mắt cay xè, cố gắng không rơi lệ, cất tiếng non nớt hỏi: “Vậy người muốn gì ở con? A tỷ nói không ai lại tốt với người khác vô duyên vô cớ.”
Lạc Kỳ An mỉm cười nói: “Ta đúng là cần con giúp một việc, nhưng không phải bây giờ.”
Liễu Nhan Sơ không hiểu.
“Nếu con thật sự lo thì cứ coi như mắc nợ ta một lần rồi sau này báo đáp là được.”
Liễu Nhan Sơ không còn lựa chọn. Đúng như Lạc Kỳ An nói, với tuổi này mà đi lang thang bên ngoài thì rất khó sống sót.
Mà cái gọi là giúp đỡ, chính là sau này nếu Ứng Thiên Thừa nổi hứng muốn chém cậu một đao thì có nữ chính ra cản lại.
Cốt truyện chưa đi xong là toi, nhỡ đâu cái tên môi giới hắc ám lại muốn quỵt nợ.
Nhìn cô bé nhỏ nhắn trong tay, Lạc Kỳ An thấy hơi ngầu.
Không hổ là nữ chính, nhỏ thế mà có thể vượt qua một sân đầy hộ vệ chạy tới hậu viện. Đám hộ vệ Ma Tôn đều ăn cơm không à? Đúng là văn logic rác rưởi, không thể quá tin.
Chờ trở lại hiện đại, nhất định phải tra xem ai là tác giả.
…
Ứng Thiên Thừa và Liễu Nhan Sơ lần đầu gặp mặt khiến Lạc Kỳ An có chút bất ngờ.
Nhìn hai người ngồi đối diện nhau ở bàn đá trong viện, mỗi người đều chăm chú nhìn bản Giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa, không ai để ý tới ai. Lạc Kỳ An cắn rắc một hạt dưa, nói: “Không đúng nha, theo kịch bản thông thường thì nam chính giờ phút này chẳng phải nên cảm thấy cô bé rất đặc biệt sao?”
Động Động Yêu yên lặng nói: “Ký chủ hiện giờ nhiệm vụ chính là phá giải mấy tiểu thuyết miễn phí trên Tomato.”
“No, no, no,” Lạc Kỳ An lắc lắc ngón tay, nói: “Ta chỉ nhìn điểm chung thôi.”
Động Động Yêu: “…”
Lạc Kỳ An ăn xong hạt dưa, vỗ vỗ tay chẳng có hạt nào thật, nói: “Không sao, dù sao sau này cũng sẽ cùng nhau đến trường nội trú, thời gian bồi dưỡng tình cảm còn dài.”
Động Động Yêu đã không còn sức cãi với Lạc Kỳ An về chuyện Vân Côn Phái là tiên môn hay là trường học nữa.
Lạc Kỳ An soi gương đồng chỉnh lại dung mạo cho bớt lôi thôi, sau đó làm ra vẻ đạo mạo rồi chắp tay sau lưng như một lão sư đi về phía hai đứa nhỏ.
Liễu Nhan Sơ thấy cậu, ngoan ngoãn đứng dậy gọi: “Sư phụ.”
Lạc Kỳ An vô cùng hưởng thụ, quay sang nhìn Ứng Thiên Thừa.
Ứng Thiên Thừa cũng cứng ngắc gọi một tiếng: “Nghĩa phụ.”
Đứa nhỏ này sao càng ngày càng rụt rè vậy chứ?
Lạc Kỳ An bắt đầu suy nghĩ, có phải là do cậu nuôi dạy trẻ con không đúng cách không.
Cậu ngồi bệt xuống giữa hai đứa nhỏ, bắt đầu nói năng bậy bạ: “Nói thật thì chắc các ngươi cũng chán tu tâm mỗi ngày rồi, nhưng đây là phần chuẩn bị trong kế hoạch. Công pháp của ta quá bá đạo nên tạm thời không thích hợp để các ngươi học.”
“Ba ngày nữa, Vân Côn Phái sẽ mở đợt tuyển tân đệ tử một năm một lần, các ngươi hãy vào tiên môn tu luyện trước. Ít nhất phải đợi đến khi kết đan rồi ta mới có thể truyền lại công pháp cho các ngươi.”
Úi chà, cái lý do này không những hợp lý mà còn tiện đường giả bộ ngầu một phen.
Đợi hai nhân vật chính đều kết đan rồi thì ai còn cần cậu truyền công pháp nữa. Dù có thật sự phải truyền, thì lúc đó cậu cũng đã mở được bàn tay vàng nhờ Động Động Yêu, tốc độ phát triển chắc chắn nhanh hơn bọn họ, miễn cưỡng dạy vài ba chiêu cũng được.
Tốt nhất là đẩy hai đứa này một lần vào trường rồi từ đó về sau không gặp lại.
Chờ cốt truyện kết thúc.
Liễu Nhan Sơ hoàn toàn không nghi ngờ gì cậu, ngoan ngoãn nói: “Đồ nhi hiểu rồi.” Sau mấy ngày ở chung thì nàng đã bắt đầu tin tưởng Lạc Kỳ An, cuối cùng một cách thuận tình hợp lý mà bái sư.
Ứng Thiên Thừa thì khỏi cần nói, đã sớm nén không nổi nên lập tức đáp: “Nghe theo nghĩa phụ sắp xếp.”
Trong mắt Lạc Kỳ An, Liễu Nhan Sơ dễ bảo hơn Ứng Thiên Thừa nhiều, có thể vì tuổi còn nhỏ nên tính cách mềm hơn. Cậu dĩ nhiên vui mừng nhận đồ đệ, dù sao nếu không có gì bất ngờ, thì cậu chính là cá thể mạnh nhất trong thế giới này rồi.
Nam chính là con của cậu, nữ chính là đồ đệ của cậu.
Một đợt sóng vô địch.
Không thể lỗ vốn được.
Một ngày trước khi Vân Côn Phái mở đợt tuyển sinh, Lạc Kỳ An đích thân chuẩn bị hành lý cho cả hai, hào hứng dẫn bọn nhỏ lên xe ngựa trông y như phụ huynh dắt thần thú đi gửi nhà trẻ.
Liễu Nhan Sơ vén màn xe bên phải lên, chống cằm nhìn phố xá bên ngoài, có chút lưu luyến quay đầu lại: “Sư phụ, sau này con còn được gặp ngài nữa không?”
Lạc Kỳ An trấn an: “Có chứ.”
Đấy, đúng chuẩn bé áo bông đây rồi!
Không giống đứa ngồi bên trái kia, hở ra là lạnh lùng, cứ như thể muốn cách cậu tám trăm dặm cho an toàn.
Ba người ngồi cùng một chỗ vốn đã hơi chật, Liễu Nhan Sơ là con gái nên cậu phải ngồi ở giữa, thành ra hơi nghiêng về phía Ứng Thiên Thừa. Ai ngờ tên đó vừa thấy cậu hơi nhích lại liền lập tức co rút về phía góc, như thể cậu là mãnh thú nước lũ gì đấy.
Lạc Kỳ An hết sức khó hiểu, cậu tự thấy mình dạy trẻ rất đúng chừng mực, vào phòng còn gõ cửa chờ cho phép mới bước vào, Ứng Thiên Thừa làm sao lại sợ cậu như vậy?
Nghĩ mãi cũng không ra, chỉ có thể đổ cho cái tính cao ngạo không thích ai đến gần của hắn mà thôi.
Tới chân núi Vân Côn Phái, Lạc Kỳ An lấy từ trong xe ngựa ra một đống đan dược và bùa chú đã đi chợ đen mua trước đó, chia đều làm hai phần đưa cho hai đứa nhỏ: “Cái này là để cầm máu, nếu bị thương thì uống cái này.”
Cậu dặn kỹ cách dùng từng món, Liễu Nhan Sơ ngoan ngoãn gật đầu nghe, Ứng Thiên Thừa cũng coi như thành thật lắng nghe.
Cuối cùng, trong ánh mắt nhìn theo của hai người thì Lạc Kỳ An ngồi trở lại xe ngựa, tuấn mã kéo xe ổn định lăn bánh rời đi.
Cậu thoải mái duỗi chân tay, hai tay gối đầu nằm dài trên đệm, bắt đầu tưởng tượng đến lúc được thực hiện điều ước đầu tiên, có gia tài bạc triệu thì nên tiêu tiền như thế nào.
“A ——”
Con ngựa đột nhiên hí vang rồi khựng lại, suýt nữa khiến Lạc Kỳ An đang ngồi không ngay ngắn bị quăng ra ngoài, may mà kịp thời bám lấy khung cửa sổ.
Lạc Kỳ An giận dữ vén rèm lên phía trước: “Ai đấy!”
Vừa thấy rõ người trước mặt thì trong lòng cậu bỗng chấn động dữ dội.