Trong tay Vệ Hiên là một cuốn sổ nhỏ kín đặc chữ viết và ký hiệu. Hắn đã đánh dấu sẵn vài địa điểm dự định sẽ định cư đời này —— tất cả đều nằm trong thành phố T. Đúng vậy, không sai, cậu quyết tâm lần này sẽ an cư ngay tại thành phố này! Hơn nữa, còn là khu trung tâm phồn hoa náo nhiệt, trước hay sau mạt thế đều được coi như “mảnh đất hoàng kim”. Dù sao xung quanh có nhiều tang thi đến mấy, cậu cũng chẳng hề nao núng.

Cớ sao lại không? Cậu vốn là dị năng giả có khả năng che giấu sự chú ý của tang thi, lại sở hữu ký ức ba năm sinh tồn trong mạt thế, cùng với những thông tin trọng yếu về căn cứ ở kiếp trước. Quan trọng hơn cả, cậu còn có một Đỗ Hàng —— nửa người nửa tang thi, có thể cùng cậu sống sót giữa bầy tang thi. Với từng ấy ưu thế, việc tìm một chỗ tương đối an toàn ngay trong thành phố ngược lại là lựa chọn an toàn nhất.

“Anh nói xem, chúng ta ở chỗ nào thì tốt hơn?” Vệ Hiên khẽ nhíu mày. Cậu biết Đỗ Hàng sẽ chẳng trả lời, nhưng thói quen hình thành từ kiếp trước vẫn khiến cậu vẫn thường coi Đỗ Hàng như một nửa tang thi có lẽ có một ngày có thể nghe hiểu, chứ không phải một con tang thi chỉ biết cắn nuốt thịt người.

Đỗ Hàng vẫn chỉ duy trì tư thế ngồi yên tại chỗ, không chút thay đổi, tựa như hoàn toàn không nghe thấy tiếng Vệ Hiên.

Đầu ngón tay Vệ Hiên vô thức trượt qua vài địa điểm đã đánh dấu, trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nói: “Chúng ta trước tiên đi thu thập một chút vật tư, rồi quay lại mấy chỗ này xem xét.”

Cậu muốn tìm địa điểm ở trong nội thành —— những nơi sau này căn cứ chưa từng cử người đi thăm dò —— để tìm một chỗ có thể tạm thời che mưa chắn gió. Bất quá, căn cứ trong ba năm mạt thế chưa từng phái người đi qua không có nghĩa là hiện tại nơi đó không có người tồn tại.

Bây giờ mới chỉ là thời điểm mạt thế vừa mới bắt đầu, cho dù có rất nhiều người đã nhanh chóng chạy ra khỏi thành phố đi đến nơi hoang vắng, nhưng cũng có không ít người trước khi chết vẫn canh giữ trong nơi bọn họ cho rằng tương đối an toàn là trong nhà. Bởi vì khi còn chưa xác định được tình hình bên ngoài, thì mái nhà luôn là nơi làm cho con người cảm thấy an tâm nhất —— cái này gần như là một loại bản năng.

Đương nhiên, Vệ Hiên sẽ không lựa chọn một tòa nhà còn có người sống. Ít nhất có thể khẳng định một điểm: tiệm lẩu này, ở thời điểm mạt thế mới bắt đầu này, trong vòng một tuần, tuyệt đối là một nơi an toàn.

Vệ Hiên vừa đứng dậy, bên cạnh Đỗ Hàng cũng ngẩng đầu theo dõi động tác của cậu. Đợi đến khi cậu miễn cưỡng đeo ba lô lên vai, liền cảm nhận được miệng vết thương nơi bả vai co rút đau nhói, cơn đau xé rách truyền tới, khiến cậu không kìm được mà hít mạnh một hơi —— những chuyện khác, từ lúc tìm thấy Đỗ Hàng, phần lớn cậu đều đã dự tính trước và chuẩn bị sẵn tâm lý, duy chỉ có việc bản thân nhất định sẽ phải chịu vết thương này lại bị cậu bỏ sót.

Nhịn đau quay đầu nhìn về phía Đỗ Hàng bên cạnh, đang định kéo hắn cùng xuống lầu thì lại thấy hai tay trống trơn, chỉ thấy Đỗ Hành mờ mịt ngước mắt nhìn mình, ngoan ngoãn đứng đó như ma-nơ-canh trong tiệm quần áo. Vệ Hiên bỗng hai mắt sáng rực, vội tháo ba lô trên lưng xuống, giúp hắn đeo lên sau lưng. Rồi ngắm nghía dáng vẻ Đỗ Hàng với chiếc ba lô, vẫn ngơ ngác nhìn mình, Vệ Hiên không nhịn được bật cười, khẽ gật đầu: “Được rồi, cũng khá lắm. Ngoại trừ ánh mắt khác người một chút, còn lại chẳng khác gì người thường.”

Nghĩ vậy, cậu lại từ trong ba lô lấy ra hai cái khẩu trang lớn, một cái đeo cho mình, một cái đeo cho Đỗ Hàng.

Đừng nói, tuy rằng đôi mắt vẫn không che lấp, nhưng khi mang khẩu trang vào, gương mặt Đỗ Hàng đã không còn khiến người ta lập tức chú ý đến làn da trắng bệch xanh xao và ánh mắt có phần cứng ngắc kia nữa. Trong mắt người ngoài, hắn ngược lại lại càng giống một kẻ bình thường.

“Được rồi, Đỗ Hàng, chúng ta đi.” Vệ Hiên kéo Đỗ Hiên còn ngồi trên ghế tuỳ mình bố trí đứng dậy, hắn vẫn ngoan ngoãn để mặc cậu lôi kéo. Nụ cười trên môi Vệ Hiên lúc này bị chiếc khẩu trang che kín, chỉ còn lại đôi mắt cong cong mang theo ý cười.

Quán lẩu tầng hai vắng lặng, không một bóng người. Trên cầu thang chỉ còn lại một vệt máu đen khô quắt, loang lổ. Dưới tầng một, từng tốp tang thi lượn lờ. Trong đó có một nữ phục vụ, hai gã đầu bếp mặc áo trắng, và dĩ nhiên, còn lẫn không ít khách nhân biến thành tang thi với đủ loại trang phục kỳ quái.

Vệ Hiên kéo Đỗ Hàng lách qua đám tang thi đang lang thang vô định để bước ra đường phố. Trên đường cũng có tang thi muôn hình vạn trạng đang lui tới: có đôi tình nhân, có người già, có trẻ nhỏ. Phần nhiều bọn chúng trông chẳng quá đáng sợ – chỉ làn da trắng xanh, ánh mắt trống rỗng, bước đi cứng nhắc – chỉ là nhìn qua thì tương đối ghê rợn.

Chỉ những kẻ từng bị tang thi cắn xé mới trở thành thứ thật sự khủng khiếp: thân thể dính máu đen khô lại thành từng mảng, vẻ ngoài dữ tợn làm người sống chỉ liếc qua cũng thấy lạnh sống lưng.

Hiện tại, lũ tang thi vẫn chưa trở nên nhạy bén với mùi người như về sau. Chúng có thể lần theo khí vị mà truy đuổi, nhưng nhưng lúc này vẫn cần con mồi tiến lại gần mới thật sự phát giác. Thứ dễ khiến bọn chúng tụ tập hơn chính là âm thanh, đặc biệt là tiếng hét hay tiếng kêu thảm thiết.

Đời trước từng chứng kiến những tang thi gớm ghiếc hơn thế này, nên lúc này, sắc mặt Vệ Hiên vẫn bình thản. Cậu ung dung nắm tay Đỗ Hàng, lẫn giữa đám tang thi trên phố, thậm chí thỉnh thoảng còn để mặc bọn chúng va chạm vào vai mình mà không hề nảy sinh ý định né tránh hay chạy trốn.

Trái lại, cậu cứ như một kẻ đang thong dong dạo phố trước tận thế, vừa đi vừa nắm tay “bạn thân tốt” của mình, mắt còn liếc nhìn hàng quán ven đường.

Vệ Hiên phớt lờ những cửa tiệm quần áo, mỹ phẩm, đồ gia dụng. Chỉ tiện tay lôi được ở một quầy đồ gia dụng hai chiếc ba lô cỡ lớn, rồi ở một siêu thị nhỏ vớt mấy gói kẹo rơi vãi. Khi phát hiện thấy một cửa hàng rau quả, cậu lập tức kéo Đỗ Hàng vào.

Loại siêu thị treo bảng hiệu rau quả này, bên trong một nửa không gian hai bên bày đầy các loại rau dưa, trái cây; một nửa khác thì bán đủ loại gia vị, thực phẩm phụ ở những quầy hàng lớn; cuối cùng khoảng một phần tư diện tích phần lớn là dành cho quầy thịt, tạo thành một cửa hàng nho nhỏ, hầu như có mặt ở khắp các khu nhà phố lớn nhỏ của thành phố T.

Do quy hoạch đô thị, các loại hàng rong rải rác gần như đều bị đội quản lý thành phố mạnh tay đuổi ra khỏi trung tâm. Sau đó, để tiện cho sinh hoạt của người dân, những cửa hàng rau quả lớn nhỏ như thế này liền san sát mọc lên ở khắp ngõ ngách thành phố T. Trong đó, ở các khu nhà phố xa xôi thì thường có những đại sảnh rau quả diện tích rộng lớn, nhưng ở những khu sinh hoạt phồn hoa, đất chật người đông thì chỉ có loại cửa hàng rau quả tuy nhỏ nhưng đầy đủ này mà thôi.

Trong tiệm không có bóng dáng tang thi, cũng chẳng còn người sống. Vệ Hiên biết chắc vì Đỗ Hàng – với bản năng nửa tang thi – vốn rất mẫn cảm với mùi máu thịt.

Cửa hàng này, cửa lớn dường như bị vật nặng đè sập, mảnh kính vỡ vương vãi đầy đất. Bên trong, giá rau củ hoa quả hỗn loạn, lung tung ngổn ngang, không ít trái rau đã rơi xuống đất, bị người dẫm qua đến nát bươm. Ở quầy gia vị tận phía trong, chỗ bày gạo cùng các loại ngũ cốc hiển nhiên đã bị người cướp sạch, bao gạo, bột mì không còn bóng dáng, đậu xanh đậu nành vương vãi khắp nền nhà.

Nhìn tình cảnh bên trong, Vệ Hiên ngược lại lại không tỏ ra chán nản. Cậu chẳng buồn quan tâm đống rau củ ấy, mà trước tiên đi sâu vào bên trong tìm kiếm, gom góp được một đống lớn bao nilon dự phòng.

Hai ngày trước từng có một trận tuyết rơi, khiến nhiệt độ giữa tháng Năm hạ xuống không ít. Vì vậy, những loại rau củ, thịt thà ở đây tuy hơi héo úa, có dấu hiệu biến chất, nhưng lại chưa hư hỏng hoàn toàn.

Đỗ Hàng chịu trách nhiệm cảnh giới. Hắn vốn là một nửa tang thi, hành động lúc này càng giống hệt một con tang thi thực thụ. Vì thế, tuy hắn chưa chắc sẽ đi cắn người, nhưng hễ phát hiện nhân loại, hắn sẽ theo bản năng mà lao lên, hoặc phát ra tiếng rít đặc trưng. Trừ phi bên cạnh có Vệ Hiên kịp thời ngăn lại.

Cho nên, lúc này để hắn trông chừng cửa chính là lựa chọn vô cùng thích hợp. Vệ Hiên hiện giờ không còn quá sợ tang thi lang thang tiến vào, trái lại lo lắng nhiều hơn việc bị đồng loại phát hiện, dễ sinh ra va chạm và rắc rối không lường trước.

Cậu nhanh chóng nhặt lấy rau xanh còn tươi, chút ít thịt đã hơi khô héo, vài món đậu chế phẩm và lạp xưởng trong tủ lạnh. Tất cả nhét đầy ước chừng hai cái ba lô cỡ lớn và một cái nhỏ. Một ba lô lớn, hắn tự đeo ở vai không bị thương; cái còn lại nặng hơn, chứa đầy thịt, thì treo lên lưng Đỗ Hàng. Rồi cậu lạu đem cánh tay Đỗ Hành cong lên, móc thêm chiếc ba lô nhỏ vào, còn mấy túi nilon thì chia ra để cả hai cùng xách.

Ra cửa sau, cẩn thận quan sát bốn phía, chắc chắn con đường này không có bóng dáng nhân loại, Vệ Hiên mới dắt Đỗ Hàng vội vã quay về tiệm lẩu nơi bọn họ tạm trú.

Rau quả, thịt cá vừa mang về được tạm thời đặt lên bàn trống trên tầng hai. Sau đó, cậu lại kéo Đỗ Hàng, cố tình làm chậm nhịp bước chân, bắt chước điệu bộ tang thi, để cả hai lặp lại nhiều chuyến qua lại, mới vận chuyển hết đồ đạc trở về.

Thịt tươi được ném vào bồn lớn trong bếp để rửa sơ qua. Vệ Hiên kéo "tiểu tuỳ tùng" Đỗ Hàng theo mình, lại chạy ào sang tiệm kim khí bên cạnh, lục ra một số dụng cụ và vật chứa, rồi chuyển hết về cứ điểm. Xong xuôi, cậu tiếp tục dẫn hắn đến một tiệm thuốc trên đường.

Tiệm thuốc hỗn loạn hơn hẳn cửa hàng rau quả lúc trước. Chưa bước vào, Vệ Hiên đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Chờ cậu bước vào còn thấy mấy con tang thi đang cắm đầu cắn xé một thi thể vừa mới chết không lâu.

Hơi cau mày, cậu quan sát sơ qua liền lập tức xác định: người này quá xui xẻo, vừa bước vào cửa sau đã bị tang thi cắn nát cổ, chưa kịp biến đổi đã chết hẳn.

Trong lòng khẽ thở dài, Vệ Hiên vòng qua cái xác xui xẻo kia, đi đến quầy thuốc thường dụng, nhanh tay lấy các loại dược trị cảm mạo, thuốc kháng khuẩn, nước sát trùng, băng vải… rồi nhét vào ba lô sau lưng Đỗ Hàng.

Dù rằng mạt thế đến rồi, dị năng giả như cậu ít khi mắc mấy chứng bệnh vặt của thời bình, nhưng thuốc trị ngoại thương hay vài loại thuốc phòng ngừa vẫn cần chuẩn bị. 

Cậu cũng chẳng lấy quá nhiều, huống chi thuốc men đều có hạn sử dụng. Nhưng ở giai đoạn đầu tận thế, mang theo một ít vẫn an toàn hơn. Phần còn lại, cậu để nguyên tại chỗ, dành cho những người sống sót khác có thể cần dùng.

---eri tự hào---

Hehe, nay tặng 1 chương

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play