Tuyết dày đến một thước.Mặt trời đã leo lên đỉnh đầu, ánh nắng gay gắt dần xóa đi hơi lạnh, khiến những mảng tuyết bắt đầu tan chảy.
Nhưng cái tĩnh lặng ban đầu ấy không tồn tại được lâu.
Tiếng hét thất thanh, tiếng r*n rỉ tuyệt vọng. Tiếng gào điên loạn… Tất cả hòa thành một khúc hỗn loạn xé toang bức tranh bình yên yên tĩnh.
Có người đang vội vàng bỏ chạy, có người đã té ngã, có người bị chính đồng loại cũ của mình bổ nhào vào người, cắn xé như thú hoang. Miệng vết thương bị cắn xé vỡ toạc ra, máu phun ra đỏ tươi, đem nền tuyết trắng nhuộm đỏ.
Trời đang vào giữa tháng 5, đáng lẽ tháng 5 phải là lúc nắng hè chói chang, thế nhưng lần này, khắp thế giới bỗng đồng loạt đón một trận tuyết trắng kỳ dị, chỉ trong khoảnh khắc đã phủ kín cả hành tinh.
Ai cũng nhận ra trận tuyết này tuyệt đối không bình thường. Nhưng vài giờ sau khi tuyết rơi, bất kể trước đó từng tiếp xúc với bông tuyết hay chưa, tất cả mọi người đều chìm vào một giấc ngủ sâu không thể cưỡng lại. Ngay cả những kẻ vẫn còn đầy nghi vấn trong lòng cũng không thể giữ mình tỉnh táo. Mãi đến mười mấy tiếng sau, mọi người mới lần lượt mở mắt.
Nhưng khi tỉnh lại, những ai còn giữ được lý trí của con người… chỉ thấy trước mắt mình một địa ngục sống.
Vệ Hiên đứng sững bên khung cửa sổ, mắt nhìn lớp tuyết dày cả thước (1) đang phủ kín thành phố.
Giữa tháng Năm. Nhưng đất trời lại bị bao phủ bởi một lớp trắng xóa dày đặc…
Thứ khiến cậu đứng ngây ra ở cửa sổ không phải là cảnh tuyết tan dưới uy lực của ánh mặt trời vừa dâng lên, mà là âm thanh từ bên ngoài: lầu trên lầu dưới đều đang phát ra tiếng kêu thảm thiết của những người ngủ say vừa thức tỉnh, tiếng kêu cứu của từng con người đang lao ra từ trong nhà, tản ra khắp nơi tránh né, mọi người gào thét, chạy trốn, và sau lưng họ là những bóng đen.
Hình ảnh này… quen thuộc đến mức khiến cậu rùng mình.
Y hệt buổi sáng ba năm trước, ngày tận thế bắt đầu, cậu đã thấy một màn y như đúc.
Một người đàn ông đang hốt hoảng chạy về phía chiếc ô tô nhỏ đậu gần đó. Hồn nhiên không biết rằng ngoài bóng đen đang đuổi sát từ phía sau, từ bên hông hoá ra còn có một bóng hình nhào tới. Trong tích tắc, anh ta bị quật ngã xuống nền tuyết. Màu tuyết trắng tinh khôi ngay lập tức loang đỏ máu tươi.
Không lâu sau, cả kẻ bị quật ngã và kẻ tấn công đều lảo đảo đứng lên. Người vừa bị tấn công giờ đã khuyết mất vài mảng thịt, nửa người bê bết máu, không chút do dự gia nhập vào đại quân đi săn mới.
Vệ Hiên có chút mờ mịt mà quay người, bước đến mép giường. Cậu tuỳ tay cầm chiếc điện thoại đang sạc ở đầu giường, liếc nhìn màn hình:
“ Ngày 15 tháng 5 năm XX, buổi sáng 7 giờ 14 phút…”
Ánh mắt vốn hơi trống rỗng của cậu bỗng trở nên nghiêm nghị:
“ Nghĩa là… mình đã trọng sinh trở lại?”
Nhắm mắt lại, ký ức cuối cùng ùa về: vụ nổ khổng lồ, ngọn lửa đỏ rực hướng về phía cậu, và bóng người lao đến ôm chặt cậu, lấy thân mình che chắn.
Nhắm mắt hít sâu một hơi, Vệ Hiên mở mắt. Trong đáy mắt cậu là sự kiên định. Cúi đầu nhìn bàn tay sạch sẽ không một vết xước - đã trở lại….Đã trở lại…Sau trận giao tranh thề sống chết ấy, cậu từng nghĩ mình sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn. Nhưng giờ đây, ông trời đã dùng một phương thức hoàn toàn ngoài dự đoán đưa cậu trở về ngày đầu tiên mạt thế!
Nếu đã như vậy…
Nghĩ đến đây, Vệ Hiên lập tức quay người, mở tủ quần áo trong phòng ngủ, lôi chiếc ba lô từ góc trong cùng, bắt đầu nhét vào mọi thứ có thể dùng được trong nhà.
Tại thành phố T, tuyết bắt đầu rơi từ chiều hôm qua, không ít người lúc đó còn đang đi làm. Nhưng khi bọn họ sôi nổi trở về nhà, hoặc đang trên đường trở về, tất cả đồng loạt gục xuống ngủ say. Một số người đang lái xe vì vậy mà xảy ra tai nạn, tai nạn liên hoàn xảy ra, nhưng mặc kệ là người trên xe hay người qua đường đều không có ai tỉnh lại để cứu giúp.
Sáng 15 tháng 5, khi mặt trời bắt đầu làm tan lớp tuyết bao trùm thành phố, cả thế giới lập tức biến thành luyện ngục.
Đời trước, Vệ Hiên đã sống sót trong địa ngục ấy, vùng vẫy giữa bầy tang thi suốt ba năm trời. Sau đó, cậu cũng không biết rốt cuộc là ai đã bán đứng mình và Đỗ Hàng, khiến cho một căn cứ nào đó thiết kế bẫy rập, bắt cậu cùng Đỗ Hàng về làm thí nghiệm. Nếu không phải bọn họ xem nhẹ Đỗ Hàng — một nửa tang thi mang sức mạnh khủng khiếp — khiến cậu được hắn cứu thoát, và nếu không phải vì bị truy đuổi đến đường mà khiến cậu đạp nồi dìm thuyền mà cho nổ tung phòng thí nghiệm năng lượng trung tâm, chỉ sợ có lẽ đã không bao giờ trở lại được ngày hôm nay.
“ Đỗ Hàng… “- Thấp giọng khẽ gọi tên người đó, Vệ Hiên đẩy nhanh tốc độ thu thập đồ vật. Cậu phải nhanh chóng tìm được Đỗ Hàng! Tiếc nuối duy nhất chính là, dù đã sống cùng nhau suốt ba năm, thế nhưng Đỗ Hàng khi ấy đã trở thành nửa tang thi, không còn ký ức khi còn là con người, không thể nói chuyện cùng minhg, thậm chí thẻ chứng minh thân phận duy nhất cũng mất từ đầu tận thế. Bây giờ, nếu muốn tìm lại hắn, nếu muốn kích phát được dị năng kiếp trước một lần nữa, Vệ Hiên chỉ có thể lặp lại đúng con đường năm xưa, không sai một bước.
Vội vàng thu thập thứ tốt, Vệ Hiên nhìn về phía đồng hồ treo trên vách tường chờ đợi thời gian đến, thỉnh thoảng nhìn xuống dưới lầu qua cửa sổ, nếu muốn đảm bảo có thể lần nữa gặp được Đỗ Hằng, nếu muốn đảm bảo nhất định có thể kích phát dị năng, cậu nhất định phải nắm chắc thời cơ, tuyệt đối không thể để xuất hiện bất trắc.
————————————————
“ A…!!! Aaaa!!!” Một người đàn ông tầm 50 tuổi, dáng hơi đẫy, đang điên cuồng dùng chiếc ghế kim loại đã biến dạng để đập vào người phụ nữ đang lao đến cắn xé cánh tay mình.
Một chút, lại một chút… dần dần, người phụ nữ đã mất hết lý trí, giờ chẳng khác gì một con quỷ ăn thịt người kia rốt cuộc ngã xuống đất với tiếng “rầm” nặng nề, nằm bất động.
Người đàn ông hoảng loạn ngồi bệt xuống nền, giãy giụa lùi về phía sau, cố rút chân ra khỏi xác người phụ nữ, thu mình sát vào góc tường, thở dốc từng hơi nặng nhọc. Chiếc ghế bị đập đến thay đổi hình dạng trong tay rơi xuống đất kêu “cạch” một tiếng.
Giết, giết người… hơn nửa người bị giết vậy mà lại là vơ mình?! Người vợ đã ở bên ông hơn nửa đời người?! Tinh thần ông gần như sụp đổ. Khi ông sắp ôm đầu muốn gào lên, tiếng bước chân thong thả vang lên từ hướng phòng ngủ đang đi về phía này.
Ông giật mình ngẩng lên, con ngươi co lại, cả người run rẩy:
“Tiểu… Tiểu Hàng…” Người con trai mà vợ chồng ông nâng niu từ bé, từ tiểu học đã có thành tích vô cùng ưu tú, sau này đi du học rồi quay về làm việc ở một tập đoàn lớn trong nước, luôn là niềm tự hào của gia đình… Giờ đây, cậu lại…
Rõ ràng là bị mùi máu tươi trong phòng khách hấp dẫn, chàng trai trẻ mặc áo sơ mi đã xắn một bên tay áo, sau khi về nhà vẫn chưa kịp thay âu phục áo khoác liền rơi vào hôn mê, giờ đã biến thành tang thi. Hắn hoàn toàn không còn nhận ra “miếng mồi” đang tản ra hương vị tươi ngon trước mặt chính là cha mình, hay rằng người phụ nữ đang nằm dưới đất, bị chính cha mình tự tay giết chết lại là mẹ mình.
Hắn chỉ dựa vào bản năng, đôi mắt đục ngầu cứng còng dán chặt vào người đàn ông đang run lẩy bẩy, rồi lao thẳng tới!
Người đàn ông vốn muốn chộp lại chiếc ghế dựa vừa dùng lúc nãy, lại phát hiện bởi vì vừa rồi điên cuồng phản kích, “giết chết” người vợ của mình, hiện tại ông đã kiệt sức. Lúc này, đừng nói phản kích giết chết con trai, ngay cả giơ ghế lên che chắn cũng không làm nổi.
Trong tuyệt vọng, toàn thân ông co rúm lại, cuối cùng chỉ có thể dùng hết sức lực mà hét một tiếng:
“Đỗ Hàng! Ta là ba ba!!”
Tiếng kêu ấy không đánh thức được bất kỳ ký ức nào trong đầu tang thi trẻ tuổi. Nhưng khi hắn lao đến gần, chuẩn bị mở miệng cắn người nọ, dường như sâu trong tiềm thức lại vang lên một giọng nói mơ hồ: Không… Không được ăn… Không được ăn người… Một khi ăn… sẽ không bao giờ quay lại được…
Mùi máu tươi cùng sinh mệnh tươi sống của con mồi cấu thành mùi hương hấp dẫn đến tột cùng, nhưng giọng nói lạ lùng kia cứ vang vọng trong đầu, giằng co dữ dội, chúng gặp nhau, mắng chửi, rối rắm cùng kiềm chế, phẳng phất đang có hai cỗ lực lượng thật lớn đang va chạm trong đầu óc của hắn.
Một lúc lâu sau, khi người đàn ông đã nhắm mắt chờ chết cảm giác được có chút không đúng, tò mò hé mắt ra… thì thấy con trai mình trước đó đã bổ nhào vào trên người mình, muốn cắn mình lại không cắn xuống, mà bất ngờ đứng bật dậy, quay người lao thẳng ra cửa sổ ban công.
— Rầm!!!
Kính vỡ tung, cửa sổ sát đất vụn vỡ rơi trên ban công, bóng dáng chàng trai biến mất.
Người đàn ông ngồi ngây dại, thở hổn hển, liếc nhìn khung cửa sổ vỡ nát rồi quay sang nhìn thi thể lạnh ngắt của vợ, toàn thân lại run lên.
Bên ngoài, tiếng đập cửa dồn dập, nhịp nhàng nhưng khủng khiếp vang lên.
Nhưng ông không trụ nổi nữa. Một cơn choáng váng ập đến, cơ thể nóng bừng, ông chìm vào hôn mê.
“Xoảng!” – Tiếng kính vỡ, kèm theo một tiếng nổ lớn và tiếng ai đó hét “Cháy! Cháy rồi!”.
Vệ Hiên lập tức vặn thẳng eo lưng, quay phắt đầu nhìn ra cửa sổ.
Kể từ khi tận thế ập xuống, ngoài một nửa nhân loại bị biến thành tang thi ngay lập tức, phần còn lại sau khi tỉnh dậy, có một số ít kích hoạt được dị năng ngay từ lần ngủ sâu đầu tiên.
Nếu những người này may mắn sở hữu dị năng có lực tấn công mạnh, họ thường có thể tự mình thoát khỏi thành phố đầy rẫy tang thi, tìm đến các thị trấn nhỏ hoặc tham gia vào những căn cứ an toàn được thành lập sau đó.
Một số người bình thường khác, một bộ phận sẽ kích hoạt được dị năng sau khi bị virus cảm nhiễm, vết thương tang thi cào hoặc cắn, chẳng qua trường hợp này rất hiếm – phần lớn là biến thành tang thi ngay lập tức.
Vệ Hiên đời trước chính là bị tang thi cắn sau đó mới kích hoạt được dị năng — một loại năng lực rất đặc biệt mà cậu chưa từng thấy ở người nào khác.
Hiện tại, kẻ vừa vô ý phát ra hoả cầu, khiến bếp gas trong phòng nào đó ở tầng 2 nổ tung chính là một trong những dị năng giả hệ Hỏa xuất hiện đầu tiên.
Đời trước, Vệ Hiên lúc này cũng vô cùng rõ ràng, nếu giờ liều ra ngoài, có thể thu thập được nhiều vật tư ở cửa hàng và siêu thị gần đó. Nhưng khi ấy, cậu chọn trước tiên cứ chờ xem tình huống, chờ đến khi số tang thi trong khu giảm bớt mới đi.
Phải biết rằng tối qua khi mọi người đồng loạt hôn mê, vẫn có không ít người ở ngoài đường — đi mua đồ, tan làm, trong tiểu khu còn có không ít người mang theo con cái ra ngoài dạo quanh, người tan tầm đi mua hàng. Giờ, phần lớn họ đã biến thành tang thi, hiện đang lắc lư khắp nơi bên ngoài đó!
Nhưng lần đó, kế hoạch ở yên trong nhà của cậu phá sản — vì một dị năng giả hệ Hỏa trên đường chạy trốn không cẩn thận phát ra hoả cầu, suýt chút nữa đã làm nổ bay cả tòa nhà này! Ở lại chỉ có nước chết cháy, cậu không muốn chạy trốn cũng không được.
Vệ Hiên bật dậy, hít sâu, lại lần nữa liếc nhìn đồng hồ treo tường: 10 giờ 25 phút sáng. Không sai biệt lắm chính là lúc này.
Cậu khoác ba lô đã chuẩn bị xong, cầm dao phay, mở cửa phòng, lách tránh một con tang thi đang lang thang ở hành lang, rồi vội chạy xuống cầu thang.
Nghe tiếng lửa cháy ở căn hộ phía tây tầng 2, trong đầu cậu chỉ có một ý niệm:
“Không được vội. Không được rối. Không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Cứ đúng theo nhịp đời trước mà đi… rồi sẽ tìm được Đỗ Hàng!”
(1)1 thước = 40cm
--eri nói nhỏ--
rảnh rỗi nên sẽ cày bộ này, chưa biết sẽ ra sao nhưng sẽ cố 1 tuần ít nhất 3 chương nhé!