Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên xuyên qua lớp mây mỏng, từ chân trời từ từ chiếu sáng lên thành phố từng phồn hoa.

Nhưng cảnh tượng nay đã khác hẳn. Không còn những dòng xe cộ tấp nập, trật tự như nước chảy. Không còn những tốp học sinh vội vã đến trường, hay những đoàn người tất bật đến công sở. Cũng chẳng còn mùi thơm tỏa ra bốn phía từ những gánh hàng rong bán bữa sáng.

Thay vào đó, trên đường giờ đây là vô số xác xe chắn kín lối. Tiếng gào thét, rượt đuổi của lũ tang thi vang khắp nơi, truy sát những người sống sót đang chạy trốn như bầy ruồi mất đầu. Xen lẫn là tiếng nhà cháy, tiếng xe nổ tung, tiếng súng, tiếng động cơ rú ga hỗn loạn như trong địa ngục.

Nghỉ ngơi cả một đêm, Vệ Hiên xoa xoa huyệt Thái Dương đang hơi nhức nhối. Vết thương ở vai cậu lúc này đã không còn đau rát xé thịt như ngày hôm qua, thậm chí quanh mép còn ẩn ẩn ngứa ran —— dấu hiệu vết thương đang dần khép miệng. 

Đây mới chỉ là vết thương cậu vừa bị ngày hôm qua, vậy mà vết thương lại đang liền miệng nhanh đến thế! Phải biết rằng ngay buổi chiều hôm qua, khi tự mình kiểm tra, cậu còn có thể thấy rõ ràng: trên vai là một mảng da thịt bị xé rách, trên đó vẫn còn in hằn những dấu răng dữ tợn khủng bố!

Ngồi dậy, nhìn về phía lớp bụi mù mịt nơi xa, trong không khí còn mơ hồ vang vọng tiếng nổ, Vệ Hiên khẽ thở dài cảm khái —— hướng đó hẳn là gặp phải tình cảnh giống khu nhà của cậu ngày hôm qua, có lẽ do đường ống khí gas bị dị năng giả hoặc những người chạy trốn trong hoảng loạn vô tình gây cháy nổ.

Nhưng nơi đó lại không được may mắn như khu nhà của cậu. Tầng dưới tiểu khu nhà cậu tuy  hôm qua cũng bén lửa, thế nhưng nhờ hệ thống phòng cháy còn hoạt động tốt nên sau khi vài căn hộ đầu tiên cùng mấy bình gas cạn sạch, ngọn lửa đã thôi lan rộng, đám cháy cuối cùng cũng tắt dần, không lan sang các hướng xung quanh.

Ngược lại những tòa nhà kia lại xui xẻo hơn nhiều. Bởi vì trong lối đi có quá nhiều đồ vật nhỏ vụn, lửa bén qua từng căn, từng dãy, lại làm nổ tung đường ống dẫn gas, biến cả khu phố thành biển lửa, mãi đến khi bên cạnh không còn gì để dốt lửa mới tắt dần.

Có lẽ cảm giác được Vệ Hiên đã tỉnh, Đỗ Hàng, người vẫn im lặng ngồi bên cạnh, bỗng quay đầu lại. Đôi mắt vô hồn ấy nhìn thẳng về phía cậu.

Vệ Hiên cũng quay đầu, mỉm cười:
“ Đỗ Hàng, chào buổi sáng.”

Ngay lúc ấy, cậu chợt cảm thấy bên bàn tay bên vai bị thương của mình dường như đang nắm thứ gì đấy. Cúi đầu nhìn, phát hiện —— vậy mà là tay của Đỗ Hàng.

Chẳng lẽ tối qua cậu lúc ngủ vô thức nắm lấy, giống như buổi chiều hôm trước lúc ngất xỉu vì vết thương?

Nhưng Đỗ Hàng không đáp, cũng chẳng thể giải thích vì sao tay họ lại nắm chặt nhau. Vệ Hiên nhìn bàn tay hai người, trong lòng bỗng dấy lên một tia ấm áp, rồi lại phảng phất một nỗi mất mát khó tả.

Đỗ Hàng đã đánh mất toàn bộ ký ức con người, nhưng khi chỉ có hai người bên nhau, cậu ta luôn ngẫu nhiên biểu lộ những hành động quá mức thân cận. Như chiều hôm qua, đột nhiên tiến lại gần ngửi lấy hương vị trên người cậu. Hay như lúc này vừa mở mắt ra đã phát hiện mình và hắn nắm tay nhau suốt một đêm.

Những động tác vô tình như thế, gần như lần nào cũng khiến tim cậu đập loạn. Nhưng bởi vì đối phương là tang thi, đã mất hết ký ức, hơn nữa cả hai còn phải dựa vào nhau cầu sinh trong mạt thế, nên niềm vui vừa dấy lên trong lòng lại xen lẫn chút mất mát. —— Chỉ là, ngẫm kỹ lại, nếu đặt vào thời điểm trước mạt thế, nếu thế giới không biến thành bộ dạng hiện tại, thì hắn và Đỗ Hàng có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội quen biết, càng không nói đến việc phát sinh những cử chỉ thân mật mơ hồ như thế này.

Vệ Hiên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Đỗ Hàng. Đôi mắt hắn nghiêm túc dõi theo khuôn mặt kia, xác nhận vết thương hôm qua cậu xử lý đã cơ bản khép lại, lúc này mới ngồi dậy, đưa tay phải vuốt nhẹ mái tóc còn khá sạch sẽ của Đỗ Hàng:” Sau này chúng ta cứ sống bên nhau như vậy… Dù anh mãi mãi không lấy lại được ký ức con người, dù chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể như thế này…”

Chỉ cần có người bầu bạn cùng sống qua ngày, bất kể trước hay sau mạt thế, đó đã là một hạnh phúc to lớn. Dù người đồng hành ấy là một tang thi, Vệ Hiên vẫn thấy cuộc sống như vậy thật đáng quý.

Cậu sẽ không bao giờ phản bội Đỗ Hàng, và Đỗ Hàng cũng sẽ không phản bội cậu. Giữa họ, không còn gánh nặng sinh tồn, không còn tư duy phức tạp cùng với áp lực xã hội trộn lẫn, mới có thể thuần tuý đẹp đẽ đến như vậy.

Cho dù Đỗ Hàng mãi mãi không hiểu tình cảm phức tạp của cậu, cũng không thể nào đáp lại, thì chỉ cần hắn vẫn luôn như hiện tại, như kiếp trước, luôn luôn bên cạnh cậu, với Vệ Hiên thế là đủ.

Sau khi chỉnh lại bản thân, cậu bước vào phòng vệ sinh, mở vòi nước —— may mắn thay, nước máy trong thành phố vẫn chưa bị cắt. Vệ Hiên rửa mặt qua loa, đơn giản chuẩn bị bữa sáng cho mình. Lúc này mới thong thả ngồi vào bàn ăn, ăn uống no đủ, rồi mở quyển sổ tay nhỏ tối qua thuận tay viết. 

Trong đó, hắn kết hợp bản đồ còn dùng được trên điện thoại với ký ức kiếp trước, ghi chép thành kế hoạch tỉ mỉ.

Đây là kế hoạch sổ tay cậu viết ra vào tối qua, trước khi đi ngủ dưỡng thương, kết hợp bản đồ trên di động còn có thể sử dụng được với một ít ký ức từ kiếp trước.

Đỗ Hàng tựa như trở thành một giống chó nào đó vô cùng dính người, lặng lẽ đi theo cậu từ bếp trở lại bàn, không phát ra lấy một tiếng động, ngay cả bước chân cũng gần như không nghe thấy. Hắn cứ lẳng lặng bám sát cậu, từng bước không rời.

Đối với Đỗ Hàng, Vệ Hiên là người duy nhất khiến hắn cảm thấy quen thuộc kể từ khi hắn “tỉnh lại”. Cảm giác quen thuộc ấy khiến hắn không muốn làm hại con người này, càng không muốn rời xa.

Dù mất đi ký ức, khả năng phán đoán hay tư duy, nhưng bản năng lại đưa ra phán đoán cơ bản nhất: đã không muốn rời đi thì đừng rời đi, đem cảm giác quen thuộc này giữu lại bên cạnh. Tựa như chỉ cần luôn giữ Vệ Hiên bên cạnh, cậu như thể có thể có thể chạm đến thứ khao khát sâu nhất trong lòng, tìm lại được một thứ quan trọng nào đó đã từng đánh mất.

Thành phố T vốn là một đô thị lớn, lại tương đối phồn hoa, thương nghiệp và văn hóa phát triển nhanh chóng, đồng thời dân số thường trú trong thành phố cũng trở nên vô cùng khổng lồ

Sau khi mạt thế ập đến, những vật tư còn sót lại trong thành phố này đối với những người sống sót khó khăn lắm mới thoát ra ngoài mà nói, tất nhiên là điều họ vô cùng khao khát, hy vọng có thể tìm cách mang về nhu yếu phẩm. Nhưng bản thân thành phố này lại biến thành địa ngục trần gian khiến người sợ hãi.

Trong mạt thế, nhiều người sống sót vì đủ loại nguyên nhân mà kích phát ra các dị năng khác nhau. Những người không bị biến dị thành tang thi cũng đã sớm rõ ràng nên như thế nào để tiêu diệt tang thi – đánh bể đầu.

Nhưng cho dù biết được chuyện này, tang thi lại không dễ tiêu diệt như vậy.

Nhân loại biết được cách săn giết tang thi – điểm này nói tới cũng không có gì khó khăn, nhưng khó khăn là -  Con người có thể lực hữu hạn. Cho dù đã trải qua nhiều năm chém giết trong mạt thế, thể lực và tố chất thân thể của nhiều người đã được tăng cường không ít, nhưng khi chỉ có thể dùng vũ khí lạnh để cận chiến, họ vẫn không thể duy trì giao tranh quá lâu.

Nói đến đám dị năng giả, dị năng quả thực là một thứ tốt, đặc biệt là những loại mang tính công kích. Nếu biết vận dụng có hiệu quả, chúng hoàn toàn có thể đánh trúng, thậm chí hạ gục tang thi. Nhưng cần lưu ý, trong đa số trường hợp, đó chỉ là “đánh trúng” mà thôi. Muốn điều khiển chính xác dị năng của mình đánh thẳng vào cái đầu tang thi luôn di chuyển, lại còn một kích nổ tung? Ít nhất ở giai đoạn đầu mạt thế, rất hiếm dị năng giả có thể đạt tới kỹ xảo nghịch thiên như vậy.

Đợi đến hậu kỳ, khi dị năng giả đã quen thuộc hơn với năng lực của mình, có thể thao túng và công kích chính xác hơn, thì vấn đề lại nằm ở chỗ —— lúc đó tang thi cũng trở nên linh hoạt hơn, tốc độ nhanh hơn, sức mạnh lớn hơn! Sau khi chạm mặt con người thời gian dài, chúng không còn ngây ngốc liều mạng lao lên như trước nữa. Có con thậm chí giảo hoạt chẳng khác nào thợ săn lão luyện, ngay cả dị năng giả giàu kinh nghiệm cũng có khả năng rơi vào bẫy của chúng.

Dị năng giả sau khi thuần thục năng lực của mình, nhờ kinh nghiệm mà dần giảm thiểu sự lãng phí khi sử dụng dị năng. Nhưng đồng thời, tang thi cũng gia tăng sự linh hoạt, từng bước tích lũy kinh nghiệm chiến đấu. Khi con người nâng cao năng lực tác chiến, tang thi cũng song song tiến bộ về bản năng săn mồi. Hai bên gần như luôn ở thế cân bằng.

Cuối cùng là vũ khí nóng. Dùng súng ống đối phó tang thi hiệu quả hơn nhiều so với vũ khí lạnh. Nhưng thứ này cũng có vấn đề: độ chính xác. Chưa kể, kể từ khi mạt thế ập xuống, phần lớn thiết bị một khi hư hỏng thì không thể sửa chữa. Rất nhiều khu khai thác mỏ từng được con người khai thác nay cũng dứt khoát biến thành nơi hoành hành của tang thi, cùng động thực vật biến dị.

Chính vì vậy, chỉ trong giai đoạn đầu mạt thế, những căn cứ nào may mắn giữ lại được lượng lớn vũ khí nóng và đạn dược mới có thể dựa vào đó mở ra một vùng đất sinh tồn. Nhưng một khi số vũ khí và đạn dược ấy tiêu hao gần hết, thì những thứ vốn không thể tái sản xuất ngay lập tức này liền dần biến mất khỏi tầm mắt người thường.

Trong mạt thế, Vệ Hiên chưa từng nghe đến chuyện dị năng có thể thăng cấp, hay tang thi tiến hóa. Quả thật trong đầu tang thi có tồn tại tinh hạch, nhưng công dụng của nó chỉ là bổ sung tinh thần lực cho dị năng giả thuộc hệ tinh thần, giúp họ có thể duy trì chiến đấu lâu dài. Về sau, các căn cứ cũng bắt đầu nghiên cứu, phát minh ra phương thức khai thác tinh hạch như một nguồn năng lượng mới, thay thế dầu mỏ hay điện năng của quá khứ.

Bởi vậy tóm lại, con người trong mạt thế phải đối mặt với tình cảnh vô cùng bế tắc, đến mức hầu hết căn cứ đều buộc phải từ bỏ kế hoạch khôi phục thành thị, thay vào đó tập trung tầm mắt vào các thôn trấn, huyện thị, tận lực thu thập vật tư và gieo trồng lương thực.

Thế nhưng khi tình hình căn cứ dần ổn định, họ lại đối diện với một sự kiện làm họ hộc máu —— cho dù tìm đủ mọi cách để dẫn dụ lũ tang thi trong thành phố lớn rời đi, hòng tranh thủ cơ hội tiến vào nội thành thu thập vật tư, thì đám tang thi ấy lại giống như lưu luyến cố thổ. Tuy có một bộ phận bị dẫn dụ rời đi, nhưng chẳng bao lâu sau, khi phát hiện đã mất dấu con mồi, chúng lại loạng choạng quay về nơi ở cũ.

Ngược lại, nếu con người muốn hoàn toàn từ bỏ thành thị, tiến sâu vào núi rừng phát triển, thì lại phải đối mặt với tang thi động vật và các loài động thực vật biến dị. Mối uy hiếp của chúng thậm chí không hề kém tang thi, ngược lại còn có đủ loại thủ đoạn quỷ dị khó lường, đủ sức hủy diệt cả một căn cứ.

Bởi vậy, trong mạt thế, các căn cứ nhân loại chỉ có thể xây dựng ở những thị trấn nhỏ, đồng thời phải cố gắng giữ khoảng cách với những vùng tự nhiên vốn giàu có. Bởi lẽ, dù phần lớn rừng rậm núi non từng tươi tốt đã héo rũ, biến dị sau tận thế, thì một khi xuất hiện những loài thực vật mang tính công kích, sức tàn phá của chúng còn kinh khủng hơn tang thi gấp nhiều lần…

---eri tâm sự----

Mình đã nóng tính mà truyện còn nhàn nhàn nói quá khứ QAQ.

Nhưng mà mọi chuyện nói hiện tại đều là bước đệm cho tương lại, chương này đã tiết lộ khá nhiều về tương lai và việc sau này tang thi sẽ có ý thức rồi á. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play