Vệ Hiên đứng ở bên ghế, cẩn thận dùng nhíp gắp từng mảnh pha lê nhỏ khảm trong da Đỗ Hàng ra, sau đó lấy khăn giấy ướt sạch sẽ, từng chút một lau gương mặt hắn, chùi đi những vết bẩn vương lại.

Thực ra, so với những tang thi khác, bộ dạng hiện tại của Đỗ Hàng đã có thể dùng hai chữ “sạch sẽ” để hình dung. Chỉ là không rõ trước đó hắn đã trải qua chuyện gì, trên người rõ ràng có nhiều vết thương nhỏ do mảnh pha lê và các vật vụn cắt vào, cả thân hình lại như từng ngã lăn trong tuyết, nên mới xuất hiện không ít miệng vết thương li ti và những vết bẩn.

May mắn, tang thi vốn có năng lực khôi phục cực mạnh. Những vết thương nhỏ này, dù lúc này Vệ Hiên không xử lý, chỉ qua một hai ngày cũng sẽ tự khép miệng. Có điều, những mảnh pha lê găm trong da kia, e rằng nếu không lấy ra thì sẽ vẫn nằm lại ở đó. Kiếp trước, trên mặt và người Đỗ Hàng cũng từng lưu lại vài mảnh pha lê như vậy, sau này cho dù Vệ Hiên muốn lấy bỏ đi cũng không thể xử lý sạch sẽ.

Đỗ Hàng tựa như một pho tượng khổng lồ, mặc cho Vệ Hiên xoay trở, dù cậu có sống sống mà rút từng mảnh pha lê dính máu đen từ người hắn ra, hắn cũng không hề có lấy nửa điểm phản ứng, chỉ lẳng lặng ngồi yên không nhúc nhích, tựa như hoàn toàn không còn chút cảm giác nào.

Vệ Hiên không rõ tang thi hay nửa tang thi sau khi bị thương có cảm giác đau hay không, nhưng cậu biết, nếu những tang thi khi gặp phải công kích, trên người mang vết thương, thì chắc chắn sẽ phản kích. Có lẽ vì khi mình xử lý mấy vết thương này cũng không ảnh hưởng tới hành động của hắn nên Đỗ Hàng mới không có phản ứng gì.

Ngoài cửa sổ, nơi xa xa thỉnh thoảng vang lên tiếng phanh xe gấp, tiếng động cơ rú ga, thậm chí xen lẫn cả tiếng nổ khi dị năng bùng phát, song tất cả đều như vọng lại từ tận chân trời.

Sau khi cẩn thận kiểm tra khắp người Đỗ Hàng, xác định không còn chỗ nào cần xử lý, Vệ Hiên mới lấy bộ quần áo rộng rãi, thoải mái mà mình đã tìm được ở nhà trước khi ra ngoài. Dù vai vẫn còn âm ỉ đau vì vết cắn hôm qua, cậu vẫn từng món từng món mặc cho hắn. Còn bộ âu phục nguyên bản trên người Đỗ Hàng — kiểu quần áo này, dù là tang thi hay nhân loại, sau khi mạt thế ập đến, đều trở nên vướng víu, bất tiện cho hành động.

Trên người Đỗ Hàng vẫn còn chìa khóa xe, giấy tờ và vài món đồ nhỏ tùy thân. Vệ Hiên cẩn thận cho tất cả vào một chiếc túi, nhét vào ba lô của mình. Đây đều là những thứ liên quan đến cuộc sống và ký ức trước kia của hắn. Kiếp trước, bọn họ không giữ lại được; kiếp này, ít nhất cậu sẽ giúp hắn lưu lại. Nếu… nếu một ngày nào đó hắn thật sự có thể tỉnh lại…

Nghĩ đến đây, ánh mắt Vệ Hiên lại dừng trên gương mặt tuấn lãng, thân thể rắn rỏi của Đỗ Hàng. Một người trẻ tuổi như vậy, trước khi mạt thế giáng xuống, hắn khẳng định là thiên chi kiêu tử, hẳn là niềm kiêu hãnh của gia đình, có tương lai vô hạn. Nhưng khi tận thế đến, tất cả… đều tan thành mây khói.

Khẽ thở dài, giúp hắn sửa lại quần áo chỉnh tề, Vệ Hiên lần nữa ngồi đối diện hắn, nghiêm túc nhìn hắn:
“Tôi không biết bây giờ anh có giống như tôi… cũng là từ khi đó quay về. Nhưng tôi biết, hiện tại anh có lẽ chẳng còn ý niệm, càng không có ý thức… tôi sẽ ở bên anh, cùng nhau, trong mạt thế này mà sống tiếp.”

Kiếp trước, đây là điều mà Vệ Hiên chưa từng làm được. Bởi vì sợ hãi thế giới khủng bố đầy tang thi, cậu đã quay về nơi con người tụ tập, mong trở lại cuộc sống “bình thường”, cho nên mới nhiều lần trở lại căn cứ, cùng những người khác lập đội ra ngoài săn bắn, tìm kiếm vật tư.

Nhưng khi tĩnh tâm nghĩ lại, cậu nhận ra: sống ngoài căn cứ cùng Đỗ Hàng, còn yên ổn, tự tại hơn so với chen chúc trong căn cứ. Từ khi mạt thế giáng xuống, từ lúc thứ dị năng kia của mình thức tỉnh, cậu đã không còn thích hợp với cuộc sống trong căn cứ. Có lẽ những kẻ điên cuồng nghiên cứu trước khi cậu chết đã nói đúng — dị năng này của cậu, một quái thai như cậu hẳn đã  không còn thuộc phạm trù của nhân loại bình thường, có lẽ điểm khác biệt giữa cậu với nửa tang thi chỉ ở chỗ cậu vẫn giữ được ký ức của loài người nhỉ?

Nghĩ tới đây, Vệ Hiên không khỏi cười khổ một tiếng, cho dù như thế nào cậu vẫn cần ăn uống, và không hề có hứng thú với huyết nhục nhân loại. Điểm khác biệt lớn nhất khiến cậu không giống người thường là là năng lực của cậu, một năng lực khác hắn các dị năng giả khác.

Đúng vậy, dị năng mà cậu kích phát, khác hẳn người thường.

Đứng trước khung cửa sổ sát đất đã vỡ một nửa, nhìn xuống con phố phía dưới vẫn còn vài con tang thi lang thang không mục tiêu tìm kiếm dấu vết nhân loại, trên đầu chúng nó, Vệ Hiên chỉ cách chúng một khoảng không xa, vậy mà chúng lại coi như không hề nhìn thấy cậu, ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho cậu.

Đó chính là một dị năng đặc thù mà Đỗ Hàng đã thức tỉnh sau khi bị thương — khiến tang thi xem cậu như đồng loại, hoàn toàn không khởi công kích. Dị năng này tuy không có sức chiến đấu, nhưng trong thế giới tràn ngập tang thi, nó lại thông suốt vô cùng. Chỉ khi chủ động tấn công tang thi, khiến chúng mất đi khả năng hành động, thì chúng mới vì bị công kích mà phản kích. Bằng không, dù cho cậu cả ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt chúng, chúng cũng hoàn toàn làm ngơ, tiếp tục việc của mình, coi cậu như không khí.

Một năng lực nghịch thiên như vậy, nếu biết vận dụng, sẽ giúp Vệ Hiên sống vô cùng tiêu dao giữa thành thị đã rơi vào hoang phế này. Thế nhưng kiếp trước cậu vẫn hết lần này đến lần khác tìm đường chết, cho dù đã phát hiện năng lực mình không giống người thường vẫn như cũ không muốn sinh hoạt một mình bên ngoài, cậu vẫn tìm đường quay về căn cứ, nỗ lực thích ứng với cuộc sống nơi đó, rồi cùng người khác lập đội ra ngoài săn bắn, tìm kiếm vật tư.

Chính vì năng lực đặc thù này, nhiều lần khi đối mặt với bầy tang thi khổng lồ, đồng đội bị tách ra và gần như toàn bộ bỏ mạng, cậu vẫn có thể sống sót trở về. Nhưng cũng chính vì năng lực này quá đặc thù, có lẽ vào một thời điểm nào đó cậu không biết, năng lực của cậu đã bị ai đó nhìn ra vấn đề, để rồi cậu bị theo dõi, cuối cùng bị bắt đi làm thí nghiệm.

Kỳ thật, suy nghĩ của bọn họ cũng không phải không có lý. Một dị năng giả có thể được tang thi hoàn toàn làm ngơ — nếu có thể nghiên cứu rõ nguyên do, rồi để mọi người sống sót đều có được đặc thù này, thì nhân loại sẽ không còn phải sợ hãi tang thi, cũng chẳng còn mạt thế.

Còn Đỗ Hàng lại là một trường hợp khác — một tang thi sẽ không chủ động công kích nhân loại. Các căn cứ tất nhiên càng muốn nghiên cứu rõ nguyên nhân, xem có thể tìm ra điểm yếu của tang thi hay không. Nếu có thể khiến toàn bộ tang thi mất đi dục vọng công kích loài người không phải càng tôt sao?, Khi ấy, chúng sẽ ngoan ngoãn đứng yên chờ nhân loại tiêu diệt, nhân loại sẽ dễ dàng thu thập tinh hạch, khôi phục thời kỳ huy hoàng trước kia.

Nhưng so ra, khả năng phổ cập từ nghiên cứu tình huống của Vệ Hiên vẫn lớn hơn nhiều. Còn với Đỗ Hàng, ngay cả Vệ Hiên cũng từng hoài nghi — phải chăng hắn vẫn giữ lại một tia ý thức con người, nên mới khống chế được bản năng giết chóc, bản năng đồng hoá nhân loại?

Ở tiệm lẩu, sau khi một lần nữa xác nhận dị năng mình thức tỉnh vẫn giống hệt kiếp trước, Vệ Hiên mới thở ra một hơi, quay đầu nhìn Đỗ Hàng, kẻ vẫn luôn một tấc không rời lặng lẽ theo sát sau lưng mình: “Hôm nay chúng ta nghỉ ở đây một đêm, mai đi thu thập chút đồ ăn, xem xét tình hình trong thành, sau đó lại chờ tuyết tan hẳn…”

Vừa khẽ lẩm bẩm, anh vừa dựa vào Đỗ Hàng ngồi xuống, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời dần chìm vào bóng tối.

Không trung sáng tỏ, không khí vì trận đại tuyết hôm trước mà trở nên tươi mới, nhưng trong làn tươi mát ấy vẫn phảng phất mùi máu tanh nhạt, xen lẫn mùi của vật gì đó đang bị thiêu cháy truyền đến từ phương xa.

Tất cả khiến trong lòng Vệ Hiên có chút mông lung. Cậu biết mình cả đời này phải bảo vệ điều gì, cũng biết mình muốn gì, nhưng vẫn vô cùng mờ mịt với con đường phía trước. Khi rời xa sinh hoạt của xã hội loài người, ngay cả cậu cũng không biết tương lai rốt cuộc nên như thế nào.

Nhưng cho dù như thế nào… cậu nâng tay, một lần nữa nắm chặt bàn tay lạnh băng của Đỗ Hàng đang ngơ ngác ngồi bên cạnh. Bất kể thế nào, cậu cũng phải bảo vệ người này… không, hoặc nên nói, nửa tang thi này.

Sau khi mọi người kinh hoảng mở mắt, phát hiện thế giới đột ngột biến đổi, những kẻ gan dạ hơn đã lập tức bước ra khỏi nhà, tìm đến những nơi có thể cất giữ vật tư để thu gom. Nhưng nhóm đầu tiên rời khỏi cửa, gần như không một ai có thể quay về chốn cũ.

Không phải tất cả đều bị tang thi tập kích bị thương rồi tang thi hoá, nhưng đa phần đều bị cuốn vào những đợt tang thi nối tiếp nhau, bị đuổi đến mức không còn cách nào quay lại nơi ở trước kia.

Những người còn lại, hoặc là trong nhà vẫn có chút lương thực, hoặc là ẩn mình, nín thở chờ đợi cứu viện; hoặc cũng có kẻ sốt ruột, đánh một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, ôm theo của cải lao khỏi cửa, lái xe lao về một vùng đất an toàn mà chính họ cũng không chắc chắn.

Ngày đầu tiên khi mạt thế ập xuống, lúc chạng vạng, Vệ Hiên tỉnh lại, trước tiên xử lý những vết thương nhỏ trên người Đỗ Hàng. Sau đó, anh kiểm tra nhà bếp của cửa hàng này, xác định bên trong vẫn còn không ít nguyên liệu có thể dùng, nước, khí và điện vẫn còn hoàn hảo không hai tổn gì, liền thuận tay dùng gia vị, nguyên liệu trong tiệm nấu chút đồ ăn lót dạ. Ăn xong, anh lấy ra một cuốn sổ da cứng, rút bút ghi lại những điều cần làm, tính toán từng bước kế hoạch.

Không giống như kiếp trước hoảng sợ thất thố, khi đó tuy đã kích phát dị năng, có thể tránh được sự truy sát của tang thi, nhưng vì vết thương nơi vai đau đớn, hạn chế hành động, cộng thêm tâm trạng lo âu nên khi ấy cậu cũng không dám mạo hiểm đi xa. Chỉ tạm trú lại đây cùng Đỗ Hàng, ngốc qua thời điểm lúc đầu, đợi đến khi vết thương lành mới dám ra ngoài tìm tin tức. Khi đó, thông qua radio, anh mới biết vị trí căn cứ gần nhất, lại gặp một đội quân đi làm nhiệm vụ trong thành, lần theo dấu vết của họ để rời đi.

Nhưng kiếp này, Vệ Hiên hoàn toàn không có ý định tới căn cứ. Hoặc nếu có đi, cũng tuyệt sẽ không ở lại lâu dài — nhiều nhất chỉ ghé qua khi cần hỏi thăm tin tức, rồi lập tức rời đi.

Bởi năng lực của cậu có thể khiến tang thi coi như không tồn tại, ngược lại giúp cậu có thể sống yên ổn giữa thành phố đầy rẫy tang thi. Đã như vậy, cần gì phải rời bỏ thành thị? Lại càng không nhất thiết phải ép mình vào chốn chật chội đó.

Đúng vậy — kiếp trước, điều khiến Vệ Hiên hối hận nhất, chính là sau tận thế vẫn quay về căn cứ, và bởi thế mà liên lụy đến Đỗ Hàng. Còn bây giờ, khi biết mình được sống lại, cậu đã quyết định: ở lại thành phố hoang phế này mà sống cho tốt!

Có ký ức về nhiều chuyện trong mạt thế, lại có Đỗ Hàng sức chiến đấu mạnh mẽ ở bên, Vệ Hiên tin rằng, giữa thành phố như phế tích này, bọn họ nhất định có thể tìm ra một con đường thuộc về riêng mình.

---- eri tâm sự----

Truyện của tác giả này thì sẽ chậm nhiệt, nhưng nhất định rất hay nha! Lần đầu mik gặp kiểu dị năng này, mình thích điền văn nên rất mong chờ vào bộ này, mik đọc tới đâu làm tới đó nên có vãi chỗ xưng hô hay quan hệ mik không biết trước sẽ hơi rối, mn cứ góp ý mình sửa nhé!

Mình vừa làm vừa đăng nên không có hàng tồn đâu mn, hôm nào nhìu chương bất ngờ là tăng ca làm thêm đó QAQ mình có thể sẽ đăng nhìu vào ngày lễ nè, sinh nhật mình hoặc sinh nhật một số độc giả trung thành của mình nhé, chứ bình thường sẽ không bão chap.

Hôm nay đăng 2 chương là vì mai mik bận không đăng bài nhé!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play