“Phanh! Thình thịch!”
“Kẽo kẹt… kẽo kẹt…”
“Rầm! Rầm!”

Bên ngoài cửa vang lên những tiếng gầm ghê rợn, tiếng va chạm, tiếng móng vuốt cào vào cửa.
Một chàng trai khoảng hai mươi tuổi mồ hôi vã đầy trán, sốt ruột bấm điện thoại. Từng tiếng chuông dài vang lên khiến tâm trạng vốn đã bất an của anh càng rối bời.

“Nhược Hân, nghe máy đi… mau nghe máy đi mà!”

Mấy người bạn cùng thuê trọ, cũng là hàng xóm của anh, giờ đây đều đã biến thành xác sống. Anh biết mình may mắn — may mà chạng vạng hôm qua lúc tan học về nhà thì mọi người đều tập trung tại phòng khách ăn tối. Còn may anh tỉnh dậy sớm, lại nhận ra điều bất thường, kịp trốn vào phòng ngủ. Nếu không, anh có lẽ cũng đã giống cặp đôi ở phòng đối diện — bị bạn cùng phòng biến thành xác sống lao vào cắn, rồi trở thành một trong bọn chúng.

Nhưng điều khiến anh nóng ruột lúc này là — người bên kia điện thoại suốt cả ngày nay vẫn không trả lời điện thoại.

Có lẽ cô ấy hoảng loạn nên đánh rơi điện thoại.
Có lẽ… cô ấy cũng…
Không! Tuyệt đối không được nghĩ vậy!

Nam sinh chợt đứng bật dậy, lao đến bên cửa sổ, nhìn về phía khuôn viên trường đại học cách đó không xa. Cô ấy ở bên trong đó.
Dù có chết, dù có bị tang thi cắn mấy miếng mà biến thành xác sống… dù cho vậy thì trước khi mình chết, anh cũng phải xác nhận rằng cô vẫn an toàn.

Cho dù… cô ấy hoàn toàn không biết thứ tình cảm mình dành cho cô ấy.


“A——!! Mày điên rồi! Đừng lại gần đây! Mau đem nó quăng ra ngoài!” Tiếng hét từ một người đàn ông trong phòng nghỉ vọng ra, hoàn toàn không nhận ra rằng chính tiếng kêu ấy đã khiến đám xác sống ngoài cửa tụ tập lại càng thêm hưng phấn.

Bởi vì ngay trước mặt hắn, ngay bên cạnh hắn, có một xác sống — và một kẻ điên!

Cô quấn vải phủ kín hai đôi tay, cố nhịn cảm giác đau đớn khi máu vẫn rỉ ra từ vết thương trên cánh tay. Cô cắn chặt môi, mắt đăm đăm, dùng sợi dây thừng giản dị buộc chặt một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi. Nhưng sức của thằng bé này rõ ràng rất lớn, mắt trợn trừng, khóe miệng còn dính máu tươi, trong miệng còn có thể nhìn ra huyết nhục làm người kinh hãi — chính là máu thịt của cô.

“Dây thừng đâu? Mau đưa thêm dây thừng cho tôi!” —Cô thật vất vả mới đem hai cánh tay thiếu niên siết chặt lại, nhanh chóng vươn tay về phía người đàn ông kia, trên bàn tay là máu tươi làm người khiếp sợ – tất cả đều là máu từ người cô chảy ra.

Nhưng người đàn ông lắc đầu, động tác ban đầu chỉ là lắc nhẹ, sau đó càng lúc càng mạnh, càng lúc càng điên cuồng kịch liệt, hai mắt hắn ta đỏ lên, chỉ vào người phụ nữ trước mặt mà rống lên:
“Mày điên rồi! Nhìn vết thương của mày đi! Mày bị nó cắn rồi, chẳng mấy chốc cũng sẽ biến thành một trong bọn nó thôi…”

Người phụ nữ quay phắt lại, đôi mắt hung dữ như con sói bị thương gắt gao trừng trừng nhìn chồng mình: “Nó là con trai tôi! Là con của chúng ta! Tôi sẽ trói nó lại, không cho nó cắn ai nữa! Bệnh viện chắc chắn sẽ có cách! Căn bệnh này nhất định sẽ chữa được!”

Người đàn ông nhìn vợ như nhìn một kẻ mất trí, chỉ vào gương mặt dữ tợn, máu me của đứa bé đang giãy giụa: “Nhìn nó đi, nhìn bộ dạng của nó đi! Nhìn lại mấy thứ bên ngoài kia đi! Mày còn dám nói nó là người sao? Điên rồi! Hoàn toàn điên rồi, kẻ điên quả nhiên không thể nói lý! Con đã chết thì không thể sống lại! Mày…” Nói được một nửa, người đàn ông đột nhiên phát hiện thần sắc vợ mình khẽ run rẩy, sắc mặt tái đi, người cũng lay động vài cái. Hắn sực nhớ — cô vừa bị đứa con tang thi này cắn, còn không phải chỉ một lần!

Dù cho nàng run rẩy là vì mất máu hay vì nhiễm bệnh, sớm muộn gì cô cũng sẽ biến thành xác sống. Và khi đó… cả căn nhà sẽ không còn an toàn.

Tiếng móng vuốt và mùi máu khiến đám xác sống ngoài hành lang càng thêm điên cuồng, chúng nó liều mạng cào cấu dữ dội vào cánh cửa. Chỉ cần cửa bị phá, những tang thi đó có thể tuỳ thời điểm mà vọt vào đây.

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn sầm lại. Hắn quay người bỏ chạy vào phòng ngủ — phải tìm cách tự cứu mình, phải rời khỏi đây trước khi vợ hắn hoàn toàn biến thành tang thi.


“Bà ơi, con sợ…”

“Không sợ, Huân Huân. Có bà nội ở đây.”
Người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi ôm chặt đứa cháu trai bốn, năm tuổi vào lòng. Ánh mắt bà mang theo hoảng sợ cùng bất an nhìn về phía cửa chính. Con trai và con dâu của bà vẫn chưa về. Hôm qua, khi thảm họa xảy ra, họ còn chưa về đến nhà. Giờ đây, ngoài hành lang có hai con tang thi đi lại, ngoài hàng hiên tất cả đều là tang thi ăn thịt người!!

Trong tình cảnh này, cho dù con trai và con dâu còn sống, họ cũng rất khó quay về cứu bà và Huân Huân.

Lúc này, bà không ngừng âm thầm cảm thấy may mắn, bởi vì 2 ngày trước Huân Huân bị cảm nhẹ, nên buổi chiều này hôm qua bà không đưa cháu đi chơi như thường lệ. Nếu không, chỉ sợ họ đã giống như những hàng xóm dưới lầu, vừa tỉnh lại liền bị mấy thứ kia tập kích.

TV, tiểu thuyết, phim ảnh linh tinh hiện tại đã được phổ cập cao, nhờ vậy mà những bác gái có chút tuổi như bà cũng tiếp xúc được một số thứ mới mẻ. Con trai không muốn bà ở nhà chán đến sinh bệnh nên mua cho bà smartphone, máy tính bảng để giải trí, còn tải một ít phim truyền hình điện ảnh còn có một ít tiểu thuyết ngày thường hắn hay xem vào. Nhờ vậy, khi tỉnh dậy và nghe tiếng cửa mở, bà nhìn qua mắt mèo và lập tức nhận ra hai kẻ ngoài hành lang kia đã biến thành tang thi — lúc này mới không tuỳ tiện mở cửa.

(đoạn này thấy bác í dễ thương ghê=))

Nhưng bây giờ… chỉ có hai con ngoài hành lang. Nếu cứ để như vậy mãi, nói không chừng không biết lúc nào đó chúng có thể phá cửa mà vào. Tiếng chúng đập cửa của chúng không chừng còn thu hút các con khác, như vậy lại càng phiền toái….

Nghĩ đến đây, bà bỗng nhiên đứng dậy, đem đứa cháu nhỏ đưa lên giường lớn trong phòng ngủ, dặn dò: “Huân Huân ngoan, cháu không được tự mình xuống giường, không nghe được tiếng bà nội tuyệt đối đừng mở cửa. Không được khóc, bà nội đi một lát lại về.” Thân thể bà còn rất tốt, về hưu sớm như vậy đều chỉ vì muốn ở trong nhà ngậm kẹo đùa cháu, hiện tại trong nhà chỉ có mình bà là người trưởng thành, bà phải gánh vác trách nhiệm, phải tính toán vì tương lai.

Rồi bà đi vào bếp, tìm xung quanh một vòng, một tay bà cầm lấy cây chày cán bột dài hơn một mét  chuyên vì làm mì mà mua về và con dao chặt xương chuyên dụng, hít sâu một hơi, bước về phía cửa chính….


“Báo cáo Trương tiên sinh, đã phát hiện mục tiêu! Xác nhận mục tiêu đã biến thành tang thi!”

Giọng nói trong bộ đàm khiến người đàn ông trung niên ngồi trong xe chống đạn khựng lại, biểu tình ngưng trọng, sau đó hít sâu mấy hơi mới trầm giọng nói với người trong bộ đàm:
“Bắt hắn mang về… cố gắng đừng làm hắn bị thương.”

Người bên kia rõ ràng có chút ngập ngừng, cuối cùng vẫn cắn răng nói:
“Trương tiên sinh, ngài cũng biết tình hình hiện tại mà, muốn cưỡng chế bắt sống một con tang thi hoàn toàn không dễ, đặc biệt là khi gần đó còn có…”

“Tôi biết! Bắt nó trước! Giữ chặt, bịt miệng nó lại, đừng khiến hắn bị thương là được. Trong tay tôi có vài con đường, có thể kiếm đủ vũ khí quân dụng. Đợi cứu được con trai tôi ra, chúng ta sẽ đi lấy đồ. Các cậu thi theo tôi, tuyệt đối sẽ tốt hơn mấy người đang vật lộn chém giết tang thi trong cái thế giới không thể hiểu nỗi này nhiều!”

Một con tang thi đổi lấy đủ vũ trang cho cả nhóm — so sánh cả hai thì cái nào càng có lợi? Huống chi, trong thế giới vì tang thi mà biến dạng này, đi theo một ông chủ có mối quan hệ và tài nguyên đặc biệt thì … còn không phải một đầu tang thi sao? Bọn họ trên đường che chở ông chủ giết còn không đủ nhiều sao? Chỉ cần đem nó cố định tốt, đừng để nó dùng móng vuốt cùng hàm răng làm bị thương người khác là được rồi, có gì không được?

Người chỉ huy hơi suy tư liền hạ quyết tâm, gật đầu, vẫy tay ra hiệu với người chung quanh. Nhóm người này đều là quân nhân xuất ngũ hoặc vệ sĩ từng qua huấn luyện, năng lực hành động cực cao, lập tức lao vào biệt thự. Ngoài mục tiêu chính là tang thi đặc biệt, tất cả những con khác đều bị tiêu diệt sạch sẽ.


Trên mái một tòa nhà cũ, một nhóm người sống sót vừa chạy ra từ trong nhà, tuyệt vọng nhìn sang dãy nhà cách đó không xa. Khoảng cách chưa đến ba mươi mét, nhưng làm người kinh hồn táng đảm lại là, tòa nhà kia đang bốc cháy – bốc cháy kịch liệt!

Không biết tại sao lại có lửa, nhưng ngọn lửa lại khiến cả toà nhà bị liên luỵ rồi. Bởi vì là chung cư cũ, gọn lửa lan nhanh do hành lang, ban công đầy đồ dễ cháy, cộng thêm đường ống gas cũ kỹ. Chỉ vài phút, cả tòa nhà đã biến thành biển lửa.

“Làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Lũ tang thi sắp lên tới nơi rồi!!” Một gã gầy gò là người đầu tiên chịu không được, có chút hỏng mất mà chỉ vào lối đi bọn họ vừa trèo lên — dưới đó, tầng tầng lớp lớp tang thi chen chúc. Chúng không biết leo thang, nhưng chỉ cần chồng lên nhau là cũng sẽ tới mái nhà.

Ở đây không có đồ ăn, không có nước. Có người còn mặc nguyên đồ ngủ, nội y! Ngay cả một vũ khí phòng thân cơ bản nhất còn không có, cứ như vậy sống sờ sờ bị chắn ở mái nhà.

“Nhìn kìa! Trên toà nhà kia kìa, họ đang làm gì vậy?” — một cô gái trẻ bỗng nhiên chỉ vào toà nhà số 4 kêu lên, nơi đó cách toà nhà số 5 còn có một con đường, vừa lúc nghiêng nghiêng, khoảng cách tới toà nhà phát sinh hoả hoạn càng gần hơn một ít, không biết là ý tưởng của ai, dùng một thứ nhìn như dây thừng ném tới mái nhà toà nhà số 2, muốn thông qua cái thứ như dây thường bò qua nốc nhà toà số 2. 

“Dây thừng, dây thừng, có ai đem theo dây thừng không?”
“Không có a!”
“Dùng dây lưng được không?”
“Đừng nhúc nhích! Đây là rèm cửa nhà tôi!”

“Chồng! Chồng ơi!”

“Oành——!!”

Tiếng nổ rung trời truyền đến, dư chấn khiến cả tòa nhà tựa hồ đều đang chao đảo. Sức ép còn có thể hất văng vài người đứng sát mép xuống dưới. Tiếng la hét thảm thiết vang lên, những người không bị ngã chết cũng rơi vào đám tang thi thì chẳng mấy chốc bị chúng xé xác, im bặt.

“Toà toà nhà kia nổ rồi!”

“Nổ… nổ rồi! Lửa lan qua đây!!”

Ống dẫn gas nổ tung, ngọn lửa từ một tòa nhà nhanh chóng lan ra bốn phía…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play