Nơi này đã hoàn toàn biến thành một thế giới người ăn người.

Những kẻ đã chết, làn da tái nhợt, cơ thể thối rữa, đôi mắt vô hồn bắt đầu tấn công bất kỳ sinh vật nào còn sống bên cạnh. Chúng dùng hàm răng và móng vuốt của mình để săn lùng những người vốn từng là đồng loại.

Những người khác sau khi vượt qua cơn bàng hoàng ban đầu tỉnh táo lại, nhanh chóng phản ứng lại — tang thi! Những người này đã biến thành thứ quái vật vốn chỉ từng xuất hiện trong tiểu thuyết, phim ảnh!

Cảnh tượng hỗn loạn và điên cuồng ấy diễn ra ở hầu như khắp các thành phố. Tại một khu dân cư gần ngoại ô thành phố T, sau những giờ phút sợ hãi và hoang mang, một nhóm người đã kịp trấn tĩnh. Họ vội tìm bất kỳ thứ gì có thể dùng làm vũ khí, rồi tụ tập lại với những người sống sót khác trong khu, chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm lương thực và vật dụng thiết yếu.

Đúng vậy, có một số người may mắn hơn người khác, họ vốn sống một mình — khi tỉnh dậy, bên cạnh họ không có ai biến thành tang thi nên đã thoát khỏi thảm kịch ban đầu. Họ nhanh chóng nhận ra tình thế và còn thông qua mạng internet còn đang hoạt động tìm thấy những người sống sót khác. Tất cả đều đi đến cùng một nhận định: mạt thế đã đến, những người có thể tránh thoát được kiếp nạn đầu tiên cần nhanh chóng gom góp vật tư, cùng những người có năng lực cùng nhau rời khỏi thành phố để tới vùng hoang vắng lập căn cứ. Hoặc ở lại trong thành phố tìm nơi an toàn để chờ chính phủ cứu viện rồi di chuyển tới các khu căn cứ của chính phủ.

Vì thế, những ai còn sức lực, lá gan tương đối lớn, hoặc đơn giản là trong nhà đã hết sạch lương thực, đều nhanh chóng nhập vào nhóm những người sống sót trong tiểu khu.

Họ phản ứng rất nhanh, bởi hầu hết cư dân thành phố T trước khi thảm họa ngày hôm qua xảy ra đều đã về nhà trước. Ngay cả khi họ biến thành tang thi, không phải ai cũng có thể lập tức xông ra khỏi nhà.

Tất nhiên, ngoài đường vẫn đầy rẫy tang thi đang du đãng. Nhóm người này chỉ có thể dựa vào vũ khí thô sơ và số lượng người đông hơn để đối phó với bọn chúng.

Vẫn phải cảm ơn những tiểu thuyết, trò chơi và phim ảnh về tang thi, ít nhất phần lớn mọi người đều biết: muốn tiêu diệt bọn chúng, phải phá hủy não. Nếu không, gần như không thể giết chết hoàn toàn.

Nhưng khi đối mặt với gương mặt quen thuộc của người từng là thân nhân, bạn bè, ai nấy đều khó tránh khỏi cảm giác mâu thuẫn và tội lỗi, khiến việc ra tay càng khó khăn.

Khi hiện thực tàn khốc bắt buộc bọn họ phải phản kháng, không thể không ra tay, càng nhiều nhân tài tuyệt vọng nhận ra: giết người --- cũng không đơn giản như cách viết ra hai chữ này. Tiêu diệt được một con tang thi đã gần như vắt kiệt sức, chứ đừng nói đến con thứ hai.

Nếu có vũ khí nóng mọi chuyện nhất định sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhưng ở trong nước, ngoài những lực lượng đặc biệt, ai có thể dễ dàng sở hữu vũ khí nóng?

Chém, tránh né, truy đuổi, chạy trốn.

Khi cả nhóm đang cắm đầu chạy trối chết tới một siêu thị lớn, bất ngờ từ góc đường, một bầy tang thi xuất hiện chặn trước mặt, tức khắc khiến đám người nảy sinh tuyệt vọng. Số lượng bọn chúng lớn hơn bọn đang đuổi theo phía sau lưng gấp nhiều lần, hơn nữa khoảng cách cũng càng gần hơn!

Nếu khi rời khỏi khu dân cư, họ còn đủ dũng khí, có sức lực để giết địch, thì giờ đây, điều duy nhất họ có thể nghĩ đến là lao vào siêu thị, tìm chỗ nào đó an toàn trốn trước lại nói.

Cửa siêu thị tuy mở, nhưng có vẻ do do những dị trạng phát sinh hôm qua nên có chút hỗn loạn, hơn nửa lối vào đã bị dây thừng buộc nối liền các xe đẩy chặn lại, khiến cho đoàn người trong thời gian ngắn không cách nào đi qua. Đám người chen chúc mới đi được nửa thì bầy tang thi đã lao đến.

Lúc này, vì mạng sống của mình, một gã đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bỗng kéo một thanh niên bên cạnh, kéo xuống bậc thang rồi đẩy về phía bành tang thi để câu giờ, còn mình lại  liều mạng lao vào bên trong.

Vệ Hiên mất thăng bằng ngã ra sau. Tuy vẫn trong lòng vẫn có chút khẩn trương, nhưng không hiểu sao cậu lại bình tĩnh lạ thường khi nhìn cảnh người kia giãy giụa tiến vào đám người, sau đó đột nhiên bị một người khác sức lực hiển nhiên lớn hơn đẩy ra phía sau.

Gã đàn ông đẩy mình cậu từng gặp trong tiểu khu, đó là giáo viên một trường trung học gần khu nhà, người Vệ Hiên từng gặp nhưng cũng chỉ quen mặt.

Lúc này trong lòng Vệ Hiên không có cái loại cảm giác tuyệt vọng khi bị đẩy xuống tong kiếp trước, có, cũng chỉ là cảm giác như một người ngoại lai bàng quang chứng kiến tất cả.

Một cơn đau nhói ở vai truyền đến, kéo Vệ Hiên lập tức hoàn hồn trong tình cảnh tương tự giữa hai đời. Nhanh chóng nhớ lại điều mình cần làm,vì vậy cậu ra sức bò về phía trước, liều mạng đẩy ra, đá văng tang thi chung quanh, hướng về một hướng mà chạy như điên tới.

Cơn đau rát từ cánh tay, đùi và khắp người cứ thế ập tới, nhưng Vệ Hiên lại liều mạng cắn răng chịu đựng từng cơn đau nhức. Cậu biết, dù cho có thể kích hoạt dị năng, nhưng trước khi nó hoàn toàn thức tỉnh, tuyệt đối không được để bị tang thi bao vây. Nếu không, chưa kịp vượt qua trạng thái sốt cao tiếp theo, có lẽ anh đã bị xé xác, sống sờ sờ giết chết.

Cậu phải trở về tiệm lẩu ở tầng hai từng ở kiếp trước, cậu muốn tìm được Đỗ Hàng hẳn là sẽ xuất hiện ở đó…

Chóng mặt truyền đến từ đại não, mặt đường trước mắt dường như lay động. Vệ Hiên vẫn cắn răng, bước từng bước nặng nề hướng về nơi ấy. Trong lòng cậu vô cùng rõ ràng, có thể cho dù làm lại một lần, có thể cho dù một lần nữa cảm nhiễm virus tang thi cũng chưa chắc thật sự thêm một lần nữa kích phát dị năng, thậm chí có thể vì một số tình huống ngoài ý muốn mà thất bại, có thể sẽ không kích phát lại được dị năng, thậm chí biến thành một con tang thi vô hồn…

Nhưng nếu không thể kích phát dị năng, không thể gặp lại Đỗ Hàng, ….như vậy sống lại một đời thì có ý nghĩa gì chứ?

Cha mẹ anh mất từ nhiều năm trước khi tận thế xảy ra, mà hiện tại, người duy nhất anh mắc nợ chỉ có duy nhất Đỗ Hằng — dù cho hắn là nửa tang thi, dù không còn bất kì ký ức nào về thân nhân, dù cho ngay cả lời nói cũng không thể nói…

Khi Vệ Hiên xông vào cửa kính đã sớm vỡ của tiệm, cậu cũng không phát hiện ra, ngay khoảnh khắc cậu vượt qua giao lộ, những tang thi đang truy đuổi tựa như mất đi hứng thú. Ngay cả những tang thi ở tầng một cũng đột nhiên có thái độ tương tự, trừ khi cậu đi đến quá gần.

Cậu bò lên tầng hai, toàn thân kiệt sức, ngã gục xuống sàn. Cơn choáng váng đánh úp tới, tựa hồ bất kì lúc nào đều có thể ngất xỉu.

Vệ Hiên quỳ rạp trên mặt đất, gian nan quay đầu về một phía. Những kí ức chi tiết mà cậu vốn nghĩ đã sớm quên đột nhiên hiện lên. 

Bên cạnh cửa sổ sát đất, ánh sáng chiếu vào bóng dáng trong một góc âm u. Người ấy bên trong mặc áo sơ mi trắng, áo vest chỉ còn một cái tay áo vắt vẻo trên cánh tay. Tựa hồ là nghe thấy âm thanh mình tiến vào, người kia quay lại, từng bước tiến về phía cậu.

Nhưng Vệ Hiên lại nở nụ cười, thân ảnh trước mặt có làn da hơi trắng xanh, đôi mắt cứng còng — rất hiển nhiên, đây cũng là một nhân loại đã tiến hoá thành tang thi. Mà nó, nguyên nhân vì phát hiện một con “thức ăn” tiến gần lại mình, mới vì tò mò mà tiến lại đây.

Vệ Hiên khó nhọc đưa tay về phía hắn, cảm giác nóng sốt trong thân thể lúc này đã khiến cậu không thể nhìn rõ người trước mặt, cị vậy cậu chỉ có thể cố sức mà giờ tay, gian nan phun ra hai chữ:
— Đỗ… Hàng…

Trước khi ngất lịm, Vệ Hiên mơ hồ cảm nhận được ngời kia có chút do dự mà vươn tay nắm lấy tay mình, chậm rãi, chậm rãi mà đem tay mình đưa lên miệng — như muốn cắn…

Hắn sẽ không ăn người. Sẽ không.


Hoàng hôn nhuộm bầu trời thành một màu vàng pha chút chút đỏ rực. Tuyết đọng tan gần hết chỉ sau chưa đầy một ngày.

Vệ Hiên chớp mắt, mở ra. Một người ngồi bên cạnh cậu, ánh hoàng hôn phủ lên gương mặt hắn — một gương mặt tuấn tú, trên mặt có vài vết trầy cùng vết bẩn nhỏ, tựa như do kính vỡ cắt trúng. Dưới ánh chiều tà, khó ai nhận ra đó là một tang thi.

Vệ Hiên hít sâu. Rất tốt, cậu vẫn có thể thở — nghĩa là còn sống, vẫn là nhân loại chứ không phải tang thi vẫn lưu giữ kí ức nhân loại. Thế nhưng, trong thời buổi này, có khi làm tang thin  còn an toàn hơn.

Muốn chống tay ngồi dậy, Vệ Hiên kinh ngạc phát hiện — tay mình vẫn đang nắm tay Đỗ Hàng. Lạnh buốt, không còn chút hơi ấm nào thuộc về nhân loại, nhưng vẫn có độ đàn hồi của da người.

Vệ Hiên cúi đầu nhìn đồi tay người kia cùng mình nắm chặt bên nhau, theo bản năng xoa bóp, sau đó nhìn về phía chủ nhân đôi tay, thấy Đỗ Hằng tựa hồ phát hiện ra cảm giác bị niết tay nên quay đầu ra nhìn về phía mình, vì thế nên Vệ Hiên cười cười với hắn.
“Tuy rằng nói như thế này không thích hợp cho lắm… nhưng được gặp lại cậu, thật tốt.” Thật tốt, cho dù cả thế giới có đại biến, cho dù chúng ta hiện tại đều khác biệt với chúng ta trước mạt thế. Nhưng có thể trong mạt thế lại lần nữa gặp được cậu, thật tốt.

Đỗ Hàng không hiểu người này đang nói gì, cũng không nghe hiểu lời cậu nói, Hắn chỉ đột nhiên cúi người tới, như đang ngửi mùi mà ngửi ngủi vài cái cạnh cổ Vệ Hiên. Đúng vậy, tuy rằng không còn là nhân loại, nhưng tang thi vẫn dùng khứu giác và vị giác để phân biệt con mồi và đồng loại.

Chúng nó có thể thông qua hơi thở nhân loại để nhận định con mồi, từ đó truy đuổi bọn họ. Đồng thời cũng có thể phán đoán đồng loại để làm ngơ.

Người trước mặt này không khiến hắn muốn tấn công, ăn thịt. Nhưng trên người cậu, động tác cậu, âm thanh cậu phát ra lại có cảm giác quen thuộc đến kì lạ — nếu cảm giác này xuất hiện trên người người khác, sẽ khiến Đỗ Hành vừa muốn tới gần, lại vừa muốn tập kích, Nhưng người trước mặt này tuy mang lại cho Đỗ Hành một loại cảm giác quen thuộc, nhưng lại không làm hắn muốn tổn thương cậu, bởi vậy Đỗ Hành mới vẫn luôn ở lại nơi này từ đó đến giờ, lưu lại bên cạnh con người kì quái này, không chút ý muốn rời đi. 

Cậu không giống những người kia, là một người vô cùng không kiêng nể mình, lại an tâm tới gần mình, một người ký quái.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play