Sau khi biết rõ quy tắc trò chơi cậu nhường phần động não cho đám người còn vũ lực, đương nhiên cũng là họ ra sức rồi.  

Cậu thoát được hay không cũng không quan trọng, dù sao nếu hệ thống bị khóa tạm thời thì chỉ cần cậu muốn thì cậu có thể làm tổn hại bản thân để gửi yêu cầu mở lại, ví dụ như xé nát thần hồn để tách khỏi hệ thống rồi lại ghép lại từ đầu. Mặc dù sẽ đau đớn vạn phần nhưng mở được là được. 

Thế nhưng bây giờ cũng không phải lúc đi làm, cậu đang trong thời gian nghỉ phép thì ở đâu cũng như nhau thôi. Bao giờ đến lúc đi làm thì tính sau. 

Cậu viết một hàng chữ lên giấy gấp thành hình hộp để trước mặt rồi nằm xuống ngủ. 

Đám người anh đẩy tôi, tôi đẩy anh đến trước xem cậu viết gì. Hàng chữ ngay ngắn gọn gàng nhưng lực sát thương thì đúng là không nhỏ. 

[Đang trong kỳ nghỉ phép ngày đầu tiên, có chuyện gì muốn tìm thì đợi ba tháng nữa quay lại] 

Có ba kiểu người trong công ty là không thể chọc, thứ nhất là lương thấp, thứ hai là sắp nghỉ việc, thứ ba là đang nghỉ phép nhưng lại bị xếp bắt làm việc. Hiển nhiên, cậu thuộc loại thứ ba. 

Một người đánh đấm giỏi như vậy lại không ra tay thì bọn họ chỉ có thể tự lực cánh sinh. 

Tần Vũ lúc này cũng ngơ ngác một lúc mới lấy lại ý thức, quan sát thiếu niên đang ngủ kia. 

Chẳng lẽ cậu không muốn thoát khỏi đây sao, thật không hiểu nổi suy nghĩ của mấy người lợi hại. Tuy cậu cũng có trên bảng xếp hạng nhưng thực lực của người này chắc chắn là hơn cậu, vậy nên cậu mới muốn làm quen để tiện trao đổi thông tin. Ấy vậy mà cậu ta lại muốn là một con cá mặn. 

Cậu bị vỗ lưng một cái giật mình ngoảnh ra sau trao đảo đứng không vững mà đụng phải Phương Trúc đang ngủ. 

Chỉ vì quá chú tâm suy nghĩ mà quên mất chú ý xung quanh không biết Lục Diệp đã về từ lúc nào.

“Lục ca anh về rồi” 

Lục Diệp để ý thấy cậu đụng phải ai đó nhanh chóng kéo cậu ra.

Cậu bị đụng cho tỉnh ngủ, mà cậu thì có cái tính gắt ngủ nghiêm trọng, dù đang mơ màng nhưng cậu vẫn đạp cho người kia một cái, may mà Lục Diệp kéo kịp không là Tần Vũ đã hứng trọn cú đá. Khéo mấy ngày phải có người đỡ mới đi được. 

Cậu mở bừng mắt nhìn xung quanh, vẻ bực bội hiện hẳn trên mặt. 

“Xin lỗi, làm cậu tỉnh rồi. Tôi không phải cố ý đâu, tôi thành thật xin lỗi.”

Anh đứng trước mặt cậu nói: “Là do tôi dọa em ấy khiến nó đụng phải cậu, chuyện này là do tôi mà ra.” 

Cậu nhìn anh một cái rồi nhắm mắt lại:" Ừ, biết rồi, lần sau tránh xa tôi ra là được, tôi không đảm bảo lần sau sẽ có chuyện gì xảy ra đâu."

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng từng câu như thể đang uy hiếp. 

Tần Vũ kéo Lục Diếp ra một chỗ kể lại mọi truyện vừa nãy, vừa kể vừa phấn khích không thôi. 

“Anh không biết đâu, lúc đó em còn tưởng là người chơi nào có nhiều kinh nghiệm lợi hại như vậy, ai ngờ cậu ấy lại là người mới.” 

“Nhưng mà lạ ở chỗ là lúc đầu đội đó không có cậu ấy vậy mà đánh được một lúc giống như cậu ấy đột nhiên xuất hiện. Em cũng kiểm tra số lượng người chơi rồi, không hề có tên cậu ấy.”

Anh như suy nghĩ điều gì đó nhưng rồi nhanh chóng phủ nhận. 

Phó bản không thể nào lại có bug được, nhưng chuyện này đúng là kỳ lạ. 

“Cứ quan sát thêm đi.”

Từ ngoài xông vào cửa mở toang ra, người nọ thở hồng hộc khó khăn nói ra.

“Không...không hay rồi. Ngoài kia có rất nhiều zombie. Hơn nữa còn có mấy con đã tiến hóa rồi.”

Zombie đã tiến hóa, vậy thì thời gian sắp hết rồi. 

“zombie tiến hóa vậy thì thời gian còn lại rất ít, làm sao bây giờ.”

Có người lo lắng nhìn ra ngoài, có người lại không nói gì. Hiển nhiên khi vào phó bản 3 sao họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Phó bản càng cao càng nguy hiểm, điều đó là không thể tránh khỏi. 

Tòa nhà bắt đầu rung chấn, lũ zombie đang cố gắng phá vỡ tòa nhà này. 

Có người đã rút vũ khí ra chuẩn bị chiến đấu, cậu cố gắng vào lại giấc ngủ nhưng tiếng động từ tòa nhà khiến cậu không thể ngủ tiếp được nữa.

Sự bực bội đã tan đi giờ đã quay trở lại, cậu vô cùng khó chịu, lại nghĩ đến việc mình đang nghỉ phép nhưng lại bị cái trò chơi ngu ngốc này kéo đến đây sự tức giận lại càng tăng thêm.

Sát khí nặng nề tỏa ra khắp căn phòng, đám người như cảm nhận được nguy hiểm mà tránh cậu càng xa càng tốt, anh cũng bị sát khí này thu hút mà nhìn cậu. 

“Cậu, lại đây.” Cậu ngoắc tay gọi Tần Vũ lại, Tần Vũ thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ vẫn còn giận chuyện lúc nãy. 

“Có chuyện gì sao? Nếu là chuyện lúc nãy thì tôi xin lỗi…” 

Chưa kịp nói hết câu đã bị cậu ném cho cái gì đó làm cho bất ngờ. Rõ ràng lúc ném rất nhỏ thoáng cái đã to ra khiến cậu vô cùng hoang mang. 

Một thanh đao sắc bén nhìn là biết hàng tốt, nhưng ném đao cho cậu làm gì? Chẳng lẽ muốn cậu tự sát tạ tội. 

Nghĩ vậy cậu vô cùng sợ hãi, chắc không đâu nhỉ? 

Sau đó lại có thứ gì đó được ném tới, một khẩu súng, nhìn không giống súng bình thường nhưng lại không biết nó đặc biệt ở đâu. 

“Tần cái gì đó Vũ đúng không” 

Là Tần Vũ, tên của cậu có hai chữ dễ nhớ vậy mà, cậu buồn trong lòng một chút. 

“Đúng ” 

Cậu nằm xuống nói: “Vì cậu làm tôi thức nên cậu phải chịu hậu quả.” 

Tần Vũ nuốt nước bọt lắng nghe, sợ nghe thiếu sẽ có gì đó vô cùng nguy hiểm. 

“Ra ngoài giết đám zombie đó đi, chúng làm ồn khiến tôi không ngủ được”

Tần Vũ như nghe được điều gì đó khủng bố nhìn cậu. 

Lục Diệp đứng ra định giải thích thì cậu đã lên tiếng trước.

“Yên tâm, cậu không chết được. Chỉ cần không làm mất đao thì lớp bảo về trên đó sẽ luôn bảo vệ cậu." 

Dứt lời cậu mở một bên mắt ra chỉ về phía cây đao rồi nói: “Trên đó có hướng dẫn sử dụng, hàng dùng 3 lần, đảm bảo cậu an toàn trở về.” 

Tần Vũ nhìn xuống thanh đao đúng thật là có mấy dòng hướng dẫn, nhưng thứ cậu để ý là ký hiệu trên thanh đao đó. 

Lục Diệp cũng thấy ký hiệu đó, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Nếu đây là đồ hệ thống thì anh cũng phải có ấn tượng mới đúng, nhưng nó lại không hề xuất hiện trên cửa hàng, vậy chẳng lẽ là vật phẩm phó bản. Nhưng nhìn kỹ thì ký hiệu này có hơi khác với ký hiệu của cửa hàng một chút. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play