Vương Hiểu Diễm nhìn các sinh viên ngoài quảng trường đồng loạt luyện bước nghiêm, ai nấy đều oai phong khí thế khiến cô ta thật sự ngưỡng mộ. Cô ta quay sang nhìn thầy hướng dẫn bên cạnh: “Thầy Vương, em thấy khá hơn nhiều rồi, lát nữa cho em quay lại tập nhé?”
Thầy Vương là sinh viên tốt nghiệp từ chính ngôi trường này, vừa ra trường đã được giữ lại làm giảng viên cho sinh viên năm nhất, lúc nào cũng giữ thái độ có trách nhiệm nên lắc đầu từ chối: “Em vừa bị say nắng mới tỉnh lại thôi, vẫn nên nghỉ thêm một lúc đi.”
Nhưng Vương Hiểu Diễm lại có phần nôn nóng. Nghe nói mấy hôm nữa có buổi biểu diễn duyệt binh, mỗi lớp đều phải tham gia. Nếu đến lúc đó cô ta không được chọn vì luyện không tốt thì chẳng phải mấy ngày qua chịu khổ vô ích sao?
Dù cô ta có năn nỉ thế nào, thầy hướng dẫn cũng không đồng ý, cứ khăng khăng phải xem tình trạng cô ta sáng mai rồi mới quyết định. Vương Hiểu Diễm hết cách, đành ngồi ở góc tường nhìn người khác học động tác mới, trong lòng âm thầm tính toán nên làm cái gì.
Buổi chiều tan học, Vương Hiểu Diễm chạy tới phòng y tế định mua vài lọ thuốc giải nhiệt, nhưng được báo là đã bán hết, muốn mua phải ra hiệu thuốc ngoài cổng trường. Nghĩ tới giá thuốc bên ngoài, cô ta bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, trong đầu bất chợt nhớ tới hai gói trà giải nhiệt mà Phương Thanh tặng lúc trưa.
Hôm nay nhìn mấy người uống trà ấy không ai bị say nắng, xem ra thứ trà này cũng có tác dụng thật. Vương Hiểu Diễm cắn môi, lập tức chạy về ký túc xá.
Nhưng vừa vào phòng đã sững người. Cái thùng rác bên bàn đã bị đổ sạch sẽ. Vương Hiểu Diễm cuống lên: “Thùng rác đâu rồi? Ai đổ vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT