Mùa thu năm 1990 đến sớm một cách khác thường.

Con đường lúc hoàng hôn mang vẻ tiêu điều, những cơn gió mạnh thổi qua khiến hàng dương cổ thụ bên đường xào xạc dữ dội, rồi bất ngờ cuốn lên từng lớp lá vàng rơi rụng đầy đất.

Trước cổng trường cấp ba Kính Đàm.

Phương Thanh ôm chặt ba lô, hoảng hốt chạy nhanh trong con hẻm dài, sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn đang đuổi sát.

“Chặn nó lại, đừng để nó chạy thoát!”

Ánh đèn đường cuối hẻm như tia hy vọng cuối cùng của Phương Thanh. Cô nghiến răng định lao ra thì một nhóm người bất ngờ xuất hiện, chặn đứng lối thoát.

“Cô là Phương Thanh?”

Một người đàn ông từ đám đông bước ra, mặc quần loe màu xanh, áo sơ mi đỏ, khoác ngoài là áo khoác đen, đầu tóc xoăn tít, gương mặt tầm thường nhưng lộ rõ vẻ bỉ ổi.

Tên tóc xoăn dừng lại cách Phương Thanh vài mét, bật quẹt diêm xoẹt một cái, châm điếu thuốc trong miệng, rít mạnh vài hơi rồi nheo mắt nhả khói.

Phương Thanh ôm chặt ba lô trước ngực, bị đám người vây quanh ép lùi dần về phía tường, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Là hắn! Dù có chết cô cũng không quên nổi khuôn mặt này!

Kiếp trước, chính hắn dẫn theo một nhóm người bắt cóc cô trên đường đi học!

Lòng Phương Thanh lạnh như băng, những ký ức kinh hoàng ùa về.

Kiếp trước, cô bị đám lưu manh này cưỡng hiếp, sau đó bị uy hiếp trở thành món đồ chơi cho bọn chúng. Sau đó cô mang thai, chuyện không thế giấu được nữa.

Cô bị đuổi học, ba vì nghe tin dữ trên đường về đã gặp tai nạn, mẹ vì cú sốc liên tiếp mà lên cơn đau tim rồi qua đời. Anh trai vì báo thù cho cô mà bị đẩy xuống sông băng giữa mùa đông...

Tất cả đều do cô mà ra. Trong lúc tuyệt vọng, cô đã nhiều lần muốn tự tử nhưng đều bị ngăn lại, cuối cùng bị đưa vào trại tâm thần, mãi mãi bị giam cầm ở nơi ấy.

Cuối cùng, cô không chịu nổi sự tra tấn nơi đó và chọn cách tự sát. Không ngờ, lại trọng sinh về năm cô mới sáu tuổi.

Cả đời mơ hồ như một cơn ác mộng không thể thoát ra, tỉnh lại rồi, tính cách của cô hoàn toàn thay đổi.

Cô không còn ra ngoài, không thích kết bạn, trở nên trầm mặc và xa cách. Khi đi học, lén giấu vũ khí phòng thân trong ba lô, năn nỉ dượng dạy cô học võ. Khi những đứa trẻ khác đã có thể tự đi học, cô lại ngang bướng đòi ba và anh trai đưa đón mỗi ngày...

Từ trước đến nay đều yên ổn, tại sao chỉ vì hôm nay anh trai không đến đón mà bọn chúng lại xuất hiện?

Hơn nữa, cô chưa từng gặp những người này, làm sao bọn chúng biết tên cô?

Những chi tiết mà kiếp trước cô chưa từng để ý, giờ đây đồng loạt ùa về, khiến cô càng nghĩ càng sợ...

Thấy cô đứng im không nói lời nào, tên tóc xoăn từ từ bước lại gần.

“Ồ, lúc nãy nhìn không kỹ, em gái xinh quá nhỉ... Em chạy cái gì chứ, mấy anh đâu phải người xấu, chỉ muốn trò chuyện với em thôi mà...” Tên tóc xoăn dụi dụi mắt còn ngà ngà say, vừa nói vừa giơ tay ra.

Hơi thở hôi thối và nụ cười dâm đãng của hắn khiến Phương Thanh bừng tỉnh, trong nỗi sợ và tủi nhục, cô rút phắt thanh gậy sắt cỡ bằng đũa từ ba lô ra, quật mạnh vào mu bàn tay hắn.

Một vết đỏ hiện lên rõ rệt, tên tóc xoăn gào lên, ôm lấy tay, lùi lại vài bước rồi ngồi thụp xuống vì đau.

“Á! Con khốn! Mày dám đánh tao? Lên! Tóm lấy nó cho tao! Để xem ông đây có xử chết mày không!”

Nhìn đám người lao tới, tim Phương Thanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng nhiều năm chuẩn bị đã cho cô dũng khí cuối cùng: Dù thế nào, kiếp này cô tuyệt đối không cam chịu số phận!

Trong tuyệt cảnh, cô như phát điên, liên tục vung gậy sắt đánh loạn xạ, liên tiếp đánh trúng mấy tên khiến chúng kêu la thảm thiết.

Thấy cô gái đang bám sát tường tính chạy, lửa giận bốc lên đầu tên tóc xoăn, hắn đá văng một tên đàn em ra: “Chặn nó lại! Đừng để nó chạy! Cả đám không trị nổi một con nhãi à?!”

Mấy tên kia dù đau vẫn không dám trái lệnh, gào lên lao về phía Phương Thanh.

Cô la hét vùng vẫy, nhưng nhanh chóng kiệt sức, bị bọn chúng khống chế, ép quỳ xuống đất.

“Bốp!” Tiếng tát vang lên bên tai cùng cơn đau bỏng rát trên má khiến đầu óc Phương Thanh choáng váng. Chưa kịp hoàn hồn, một cái tát nữa lại giáng xuống.

“Con khốn! Mày dám đánh tao?! Xem ông đây có đánh chết mày không!”

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Sau cả chục cái tát, trước mắt Phương Thanh quay cuồng, tai chỉ còn tiếng ong ong, mọi thứ xung quanh dần mờ nhòe. Cô muốn hét lên kêu cứu nhưng toàn thân chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể để mặc bọn chúng quăng mình như rác vào góc tường.

Tiếng thắt lưng bị cởi và tiếng cười đồi bại của bọn đàn ông khiến Phương Thanh run lên bần bật.

Cô cố gượng đứng dậy nhưng bị đè chặt cả tay lẫn chân, không thể động đậy.

Mặt đất lạnh buốt từng chút một thấm vào cơ thể, như quỷ sai từ địa ngục đang kéo cô về âm phủ...

Không! Không được! Không thể như vậy! Cô không muốn sống lại chỉ để một lần nữa chịu nỗi nhục và tuyệt vọng ấy!

Nếu đã không thể đấu lại số phận, vậy thì hãy trả lại mạng này cho trời đất!

Nước mắt lăn dài trên má, Phương Thanh dồn hết sức cắn mạnh vào đầu lưỡi.

“Cảnh sát tới rồi! Cảnh sát tới rồi!”

Ngay khi bọn chúng chuẩn bị xé áo cô, không biết ai đó la lên. Mấy tên đàn ông quanh Phương Thanh hoảng loạn kéo quần lên, vội vàng bỏ chạy.

Tên tóc xoăn tiếc nuối liếc nhìn cô nằm dưới đất: “Con khốn, coi như mày may mắn". Hắn vừa bước đi được vài bước lại nhớ đến bàn tay bị đánh, quay lại giẫm mạnh lên mu bàn tay cô rồi mới rời đi.

Phương Thanh vì quá đau đớn và hoảng loạn, cuối cùng cũng ngất xỉu.

Sau khi hẻm nhỏ hoàn toàn yên ắng, hai cái đầu nhỏ ló ra từ cánh cổng sắt gần đó.

“Anh, mau cứu người!” Cô gái tết hai bím tóc vội chạy đến, thấy bọn côn đồ đã rút lui liền quay đầu gọi nhỏ về phía đầu hẻm.

Cậu thiếu niên gầy gò bước ra với vẻ bất đắc dĩ, dưới sự thúc giục của em gái, từ từ đi tới gần Phương Thanh, nhưng đến gần lại dừng lại.

“Em qua xem trước đi... lấy áo...khụ... che cho cô ấy một chút.” Anh nghiêng mặt, ho nhẹ nhắc nhở em gái.

Cô bé như chợt hiểu ra, nhanh chóng chạy đến bên Phương Thanh, nhìn kỹ dưới ánh sáng mờ xác nhận quần áo cô vẫn nguyên vẹn, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt quá, chị ấy không sao, chắc là bị đánh ngất thôi. Anh, mau giúp em đưa chị ấy đi!”

Cậu thiếu niên thở phào, vội chạy tới hỗ trợ. Nhưng do em gái quá yếu, cuối cùng anh đành cõng Phương Thanh rời khỏi đó.

Chẳng bao lâu sau khi hai anh em rời đi, một bóng đen lén lút xuất hiện ở đầu hẻm, tìm kiếm một hồi lâu không thấy gì, giậm chân đầy tức giận rồi rời đi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play