Mặt trời thu lơ lửng ở rìa trời, ánh tà dương kéo dài bóng những cây ngô đồng hai bên lối nhỏ trong sân trường.
Vẻ mặt rạng rỡ, đôi tay quàng lấy cánh tay của bạn thân, Ôn Linh nhún nhảy bước đi bên Phương Thanh, líu lo kể hết chuyện này đến chuyện khác, nụ cười tươi tắn trên gương mặt thiếu nữ dường như lan sang cả khóe môi Phương Thanh.
Hôm nay anh trai Phương Minh phải tăng ca, đã nhờ người nhắn từ sớm dặn em gái tan học nhất định phải đi cùng bạn về, hoặc sang nhà họ Ôn chờ anh đến đón.
Đúng lúc mấy hôm nay Ôn Linh cứ nài nỉ Phương Thanh giảng bài cho, cô dứt khoát trả lời anh trai rằng sẽ sang nhà họ Ôn chờ.
Hai cô bé đứng đợi Ôn Ninh ở cổng trường, quay đầu thấy ven đường có một cửa hàng mới khai trương, không cần nói thêm lời nào, Ôn Linh đã kéo thẳng Phương Thanh vào.
Tủ trưng bày bằng kính được lau sạch bóng đến nỗi gần như trong suốt, Ôn Linh dán sát mặt lên, mắt sáng rỡ nhìn từng món một, càng nhìn càng thích.
“Thanh Thanh, cậu nhìn cái vợt bóng bàn này đi, chất lượng còn hơn hẳn loại ở bách hóa đấy! Nếu tớ có cái này, đảm bảo chẳng ai trong trường thắng nổi tớ.”
Phương Thanh nhìn theo tay cô ấy, là một chiếc vợt bóng bàn chất lượng tốt. Vài năm gần đây, nhà nước khuyến khích phát triển thể thao, các trường học cũng bắt đầu tuyển sinh học sinh có năng khiếu thể chất, nên tinh thần thể thao trong trường lên rất cao.
Cô bé Ôn Linh này nhìn thì nghịch ngợm là thế, nhưng lại có sở thích đặc biệt với bóng bàn, mỗi giờ ra chơi đều thấy cô ấy đấu với người khác.
Theo Phương Thanh, người có thể giữ bình tĩnh để chơi bóng bàn giỏi thường là người đầu óc linh hoạt, tâm thái ổn định. Khi biết Ôn Linh thích môn này, cô từng nghĩ chắc bạn mình chơi vài hôm rồi chán. Không ngờ với môn mà toán lý hóa thì dở tệ, Ôn Linh lại đánh bóng cực kỳ có thiên phú.
Phương Thanh giơ tay ra hiệu cho ông chủ lấy đồ, rồi nhận vợt đưa cho Ôn Linh.
Ôn Linh nâng niu cầm lấy, thử vài đường thì yêu thích không buông tay.
Phương Thanh thấy bạn mình thích cũng hơi động lòng, nhưng vừa nhìn bảng giá liền thoáng khó xử: cây vợt này tới tận ba đồng!
Vào thời điểm kinh tế còn chưa phát triển, thu nhập của người bình thường một tháng chỉ vài chục đồng, thì ba đồng thật sự là một khoản chi lớn. Của
Cả hai chỉ là học sinh, ngoài chi tiêu hàng ngày, tiền trong túi nhiều nhất cũng chỉ còn một vài hào. Móc ra ba đồng một lúc với Phương Thanh vẫn là điều khó khăn.
Nhưng nghĩ tới cuối tuần là sinh nhật Ôn Linh, Phương Thanh cắn răng, lặng lẽ lấy tiền cơm tuần sau ra, nhân lúc Ôn Linh không chú ý liền gọi ông chủ lại, muốn tạo bất ngờ cho bạn.
“Chú ơi, cái này gói lại giúp cháu...”
“Cây này đẹp ghê! Anh Trường Khanh, em muốn cái này!”
Chiếc vợt trong tay bất ngờ bị giật đi, Phương Thanh thoáng bực, quay đầu định trách mắng thì lập tức sững sờ, là Tôn Trường Khanh và Lưu Tú Tú.
Cậu thiếu niên nở nụ cười thân thiện khiến người khác thấy dễ mến; cô thiếu nữ bên cạnh thì xinh đẹp, đáng yêu, ăn mặc sành điệu. Hai người nhìn qua chẳng giống một đôi, nhưng cánh tay khoác lấy nhau đã chứng minh mối quan hệ thân thiết.
Phương Thanh chẳng muốn dây dưa, chỉ ra hiệu cho ông chủ gói lại món đồ, nhưng Lưu Tú Tú vẫn giữ chặt chiếc vợt không chịu buông, khiến ông chủ lúng túng: “Xin lỗi nhé, hiện tại tiệm chỉ còn một cây duy nhất, hàng mới tuần sau mới về. Cô gái này xem trước, hay là...”
“Anh Trường Khanh, sắp đến sinh nhật em rồi, khó lắm mới thấy món em thích... mua cho em đi mà~”
Nói xong còn giả vờ như vừa nhận ra: "Bạn học nhường cho mình đi...Ơ? Phương Thanh? Hóa ra là cậu à...”
Tôn Trường Khanh lúc này cũng nhận ra cô bạn thuở nhỏ. Cô bé năm xưa giờ đã thành một thiếu nữ xinh đẹp khiến Tôn Trường Khanh bỗng thấy hơi ngượng: “Thanh Thanh, lâu rồi không gặp.”
Giọng nói dịu dàng của cậu khiến những nữ sinh xung quanh sáng hết cả mắt, nhưng Phương Thanh chẳng biểu cảm gì, chỉ gật đầu nhã nhặn, rồi nhìn sang Lưu Tú Tú: “Tôi chọn trước, xin lỗi, tôi cũng cần gấp.”
Nghe thế, Lưu Tú Tú lập tức mím môi, ra vẻ tủi thân, nhưng toàn bộ sự chú ý của Tôn Trường Khanh đều tập trung vào Phương Thanh, giãy ra của Lưu Tú Tú rồi vội nói: “Không sao, không sao, cậu cầm trước đi.”
Ông chủ khẽ thở phào, nhanh chóng gói hàng đưa cho Phương Thanh.
“Cậu... cậu vẫn ổn chứ?” Tôn Trường Khanh hỏi thêm.
Nhìn chàng trai trước mặt tai đỏ ửng, Phương Thanh cảm giác như sống lại một kiếp. Đời trước, cậu cũng từng đứng trước mặt cô như vậy, rụt rè nhưng kiên định đưa cho cô một lá thư xinh đẹp, dưới tán lá thu nghiêng nghiêng, thành khẩn tỏ tình.
Khi ấy, hai người là bạn chơi chung từ nhỏ, nghe đâu còn được hai nhà đính ước từ nhỏ. Vì thế, lời tỏ tình của cậu khiến cô vừa mong đợi vừa yên tâm. Nếu không có biến cố sau này, có lẽ họ đã có một kết cục đẹp.
Nhưng đời người không được tập duyệt trước, đời trước cô bi thảm đến vậy, những rung động tuổi trẻ đó, từ lâu đã bị cuốn trôi trong tháng năm đau khổ.
Tuy cô chưa từng nghĩ đến việc nối lại tiền duyên, nhưng cũng không ngờ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này.
Phương Thanh im lặng khiến không khí có phần ngượng ngùng. Đúng lúc này, Ôn Linh quay lại, thấy cậu thiếu niên lạ mặt đang nhìn chằm chằm Phương Thanh, liền chắn ngay trước mặt cô, định mở miệng trách móc thì bị cô gái bên cạnh chen lời: “Phương Thanh? Cậu không nhận ra tớ sao? Tớ là Tú Tú mà.”
Lưu Tú Tú? Hừ, sao cô lại không nhận ra chứ. Dù kiếp này đã cố tránh xa đám người ở quê, nhưng “người bạn thân” từng làm biết bao chuyện tốt trong quá khứ, sao cô có thể quên được!
Kiếp trước, họ từng là đôi bạn thân từ bé, cùng học cùng chơi. Khi cô gặp chuyện chẳng thể chia sẻ với ai, đã hoàn toàn tin tưởng và kể cho Tú Tú chuyện mình mang thai, mong được giúp đỡ. Nào ngờ, hôm sau cả thị trấn đều biết chuyện...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Phương Thanh trầm xuống, thu đồ vào túi, cụp mắt che đi cảm xúc, lạnh nhạt đáp: “Không nhớ.” rồi kéo tay Ôn Linh định rời đi.
Không ngờ Lưu Tú Tú lại chặn đường, còn giả vờ thân thiết ôm lấy cánh tay cô: “Thanh Thanh, gần đây anh Trường Khanh nghe chuyện của cậu, bọn tớ lo lắm, may mà mọi chuyện đã ổn. Nhưng sao mấy năm không gặp, cậu lại học đánh nhau vậy? Con gái phải giữ gìn hình tượng chứ...”
Phương Thanh ngẩn ra vì hành động bất ngờ của Lưu Tú Tú, mất mấy giây mới phản ứng lại. Cô muốn rút tay ra vài lần nhưng đều bị đối phương siết chặt, thậm chí còn cảm giác bị cấu vào phần thịt mềm trong cánh tay.
Thấy cô nhíu mày vì đau, Ôn Linh liền đẩy mạnh Lưu Tú Tú ra, chống nạnh tức giận: “Này cô kia, cô có vấn đề à? Người ta đã nói không nhớ cô rồi, còn bám theo làm gì? Mau buông ra, cô làm bạn tôi đau rồi đó!”
Lưu Tú Tú nhìn Ôn Linh đang chắn trước mặt, cụp mắt đầy vẻ ác độc, nhưng khi quay sang nhìn Tôn Trường Khanh lại lập tức đổi biểu cảm...