Đám phụ huynh này thấy mẹ Phương vẫn luôn cúi đầu xin lỗi, tưởng bà dễ bắt nạt, liền tụm năm tụm ba nói năng hả hê, nào ngờ mẹ Phương đột nhiên như bị ma nhập, đôi mắt trợn tròn như muốn ăn thịt người, khiến mấy người kia hoảng sợ lùi lại một bước!

Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại càng tức giận: hay thật đấy, chúng tôi nói toàn sự thật, vậy mà bà còn dám mắng lại? Thế là một đám phụ nữ vây lấy mẹ Phương, cùng lúc bắt đầu phản công.

"Chúng tôi cứ nói đấy, bà làm gì được? Dám làm còn sợ người khác nói? Phi!"

"Đúng vậy, nhìn cái gì mà nhìn, không phục thì đến mà đánh tôi đây này?"

Nghe đến đây, mẹ Phương cười mừng: "Được, là mấy người tự nói đấy nhé!" Nói xong liền quay người lại đạp mạnh vào cửa một cái “rầm”, sau đó chộp lấy cây chổi ở góc tường, lao thẳng vào đám người kia!

"Bà định làm gì? Tôi nói cho bà biết, nhà tôi có người đấy!"

"Bà đừng qua đây! Á á! Cứu với, có người đánh người!"

"Trời ơi! Đánh người rồi! Không xong rồi! Mau lại đây...Ui chao! Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..."

Phương Thanh đang học thì đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng la hét và mắng chửi, các giáo viên trong lớp cũng tưởng xảy ra chuyện lớn, lập tức ổn định học sinh trong lớp rồi đổ xô chạy về phía văn phòng.

Mà lúc này trong phòng, trận chiến đã tạm thời kết thúc.

Mẹ Phương thở phì phò, một tay cầm cây chổi gãy đôi, một tay chống hông, nghiến răng trừng mắt nhìn đám phụ huynh kia.

Mấy phụ huynh ban nãy còn hất cằm lớn tiếng với mẹ Phương, lúc này đã bị đánh đến tóc tai rối bù, áo quần xộc xệch, từng người rúc sau lưng cô Trương đang ngơ ngác, run lên bần bật.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi nói sai rồi..."

Cô Trương vốn còn trẻ, đâu từng chứng kiến cảnh tượng hùng hổ như thế này, vẻ mặt khó coi vô cùng, nhưng nửa ngày cũng không nói được câu nào.

May mà các giáo viên khác nhanh chóng chạy đến, hóa giải tình huống lúng túng này. Ngay sau đó hiệu trưởng cũng gọi điện đến, yêu cầu cô Trương đưa nhóm phụ huynh lên văn phòng hiệu trưởng.

Mấy phụ huynh kia lập tức lấy lại tinh thần, tưởng rằng có hiệu trưởng chống lưng thì chắc chắn sẽ trừng trị nghiêm khắc mẹ con nhà họ Phương, giúp họ lấy lại thể diện!

Nhưng vừa bước vào phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng lập tức tuyên bố những lời đồn về học sinh Phương Thanh hoàn toàn là bịa đặt, đồng thời khuyên nhủ các phụ huynh hãy nghiêm túc giáo dục tư tưởng cho con em, đừng tin vào tin đồn thất thiệt.

Cái gì? Toàn là tin đồn?

Vài vị phụ huynh đứng ngẩn ra tại chỗ, chuyện này sao có thể? Chẳng phải có người tận mắt thấy con bé nhà họ Phương bị xé toạc quần áo giữa đường sao? Sao lại là tin giả được?

Thấy mấy phụ huynh không tin, hiệu trưởng đành phải mời sở trưởng Ôn đứng ra làm chứng.

Sở trưởng Ôn đứng dậy, khẽ ho một tiếng: "Theo kết quả điều tra của phía cảnh sát, học sinh Phương Thanh trên đường tan học đã gặp phải kẻ xấu đang gây án, cô bé nhanh trí hù dọa khiến bọn chúng bỏ chạy, sau đó chủ động đến đồn cảnh sát báo án, có phụ huynh đi cùng, có lẽ chuyện này khiến mọi người có chút hiểu lầm..."

"Nó không bị cưỡng hiếp?" Một phụ huynh hét lên với vẻ không tin, ngay sau đó lập tức lấy tay bịt miệng lại, nhưng câu nói đó tất cả mọi người đều đã nghe rõ, bầu không khí trong văn phòng lập tức đông cứng lại.

"Vị đồng chí này, làm ơn chú ý lời nói của mình! Đừng tin vào những lời đồn nhảm! Học sinh Phương Thanh dũng cảm đối đầu với tội phạm, hành động của em ấy đáng được tuyên dương. Nếu chính các người làm cha mẹ mà cũng không biết tiết chế lời nói của mình thì làm sao có thể làm gương cho con cái? Tôi hy vọng những lời đồn thất thiệt này phải chấm dứt ngay lập tức, điều này đều tốt cho tất cả mọi người."

Sở trưởng Ôn nghiêm túc nói xong thì lập tức chào hiệu trưởng và rời đi. Vừa ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, ông ấy liền thở phào: dù sao thì chuyện đã hứa với con gái cũng hoàn thành rồi, phần còn lại cứ để nhà trường tự xử lý.

Sở trưởng Ôn vừa rời đi, bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên lúng túng.

Bởi vì mọi chuyện hôm nay đều bắt nguồn từ một lời đồn sai sự thật, giờ đã chứng minh đó là giả, thì những học sinh trước đó từng đứng trên nêu cao đạp đức mà bắt nạt Phương Thanh, giờ đây đều rơi vào thế khó xử.

Mấy vị phụ huynh kia tự biết mình đuối lý, không còn khí thế ngang ngược như ban đầu, cúi gằm mặt, không dám nhìn mẹ Phương.

Hiệu trưởng khen ngợi hành động dũng cảm của Phương Thanh, nêu cao tư tưởng hòa thuận là quý giá nhất, cuối cùng giao cho cô Trương tiễn các phụ huynh ra khỏi trường.

Phương Thanh đứng dưới tòa nhà hành chính, sốt ruột chờ đợi kết quả xử lý. Tiếng ồn ào trong giờ học khiến cô vô cùng lo lắng cho mẹ, nên nhân lúc nghỉ giữa giờ đã chạy đến đây.

Cho đến khi thấy mẹ mình bình an vô sự bước ra, cô mới thở phào: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Mẹ Phương thấy vẻ lo lắng trên mặt con gái thì trong lòng vô cùng ấm áp, bà vuốt lại mấy sợi tóc xõa bên tai con, giọng nói nhẹ nhàng chưa từng có: “Mẹ có thể có chuyện gì chứ, con gái ngốc, còn không tin mẹ à? Có mẹ ra mặt, không có chuyện gì không giải quyết được. Thôi được rồi, mau về học tiếp đi, mọi chuyện đã xong cả rồi, sau này ai còn dám nói xấu con, cứ đánh thẳng tay, mẹ chống lưng cho con!”

Mấy vị phụ huynh theo sau nghe được lời mẹ Phương nói mà run lên bần bật: mẹ con nhà họ Phương đúng là dữ dằn quá thể, đến giờ trên người mấy người kia vẫn còn chỗ đau đây này...

Đám phụ huynh né sang một bên tránh đường mẹ con họ Phương, men theo mép tường lặng lẽ rời khỏi.

Bọn họ không muốn dính dáng gì đến nhà họ Phương nữa! Cả nhà đúng là chẳng ai nên thân! Hơn nữa, về nhà phải dặn con mình kỹ càng, tuyệt đối tránh xa Phương Thanh!

...

Chuyện của Phương Thanh sau khi nhà trường cân nhắc cẩn thận cuối cùng cũng đã khép lại.

Vì hành động dũng cảm đối đầu với tội phạm, Phương Thanh được nhà trường tuyên dương công khai, trao giấy khen cùng một quyển sổ tay làm phần thưởng; còn việc đánh nhau với học sinh thì bị giáo viên phê bình nhắc nhở miệng; những học sinh gây sự, thậm chí mang dao đến trường thì bị cảnh cáo nghiêm khắc.

Nghe tin này, Vương Tĩnh tức phát điên, nhưng vì lập trường rõ ràng của nhà trường và giáo viên, cô ta không dám công khai khiêu khích, chỉ còn cách âm thầm gây rắc rối cho Phương Thanh.

Suốt cả tuần, Vương Tĩnh và Hoàng Lệ Lệ dồn hết tâm trí vào việc quấy rối Phương Thanh: hôm thì đá hỏng bình nước của cô, hôm thì làm bẩn sách vở, thậm chí còn đuổi theo đến thư viện để phá rối...

Nhưng trước những trò quấy phá đó, Phương Thanh không mảy may bận tâm, vì sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, mấy trò con nít này chẳng thể ảnh hưởng đến cô được nữa. Giờ đây cô chỉ muốn tập trung học hành thật tốt.

Cho nên khi mấy người kia lại tiếp tục nói bóng gió, đâm thọc sau lưng, cô lựa chọn phớt lờ.

Hôm nay là thứ Sáu, chuông tan học vừa vang lên, Phương Thanh liền xách cặp đi thẳng, không chút ảnh hưởng.

“Phương Thanh, đứng lại cho tao! Tao còn chưa nói xong, ai cho mày đi?”

Vương Tĩnh đưa tay chắn trước mặt Phương Thanh, khuôn mặt vặn vẹo vì tức, nhưng đúng lúc cô ta định tiếp tục làm loạn thì bị ai đó mạnh tay đẩy lùi lại.

"Chó tốt không cản đường, tránh ra."

Ôn Linh đẩy mạnh Vương Tĩnh đang vô lý gây sự, kéo Phương Thanh rời khỏi lớp, bỏ mặc Vương Tĩnh đứng đó giậm chân mắng chửi.

Mọi người đều ngẩn người nhìn theo, bỗng cảm thấy đám người liên tục khiêu khích như Vương Tĩnh mới chính là những kẻ hề thực sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play