Lưu Tú Tú lập tức thay đổi vẻ tươi cười ban nãy, nước mắt lưng tròng, rụt rè xin lỗi, trông yếu ớt và tủi thân cứ như thể vừa bị Ôn Linh bắt nạt thậm tệ.

Tôn Trường Khanh cau mày, dù hắn không ưa gì Lưu Tú Tú, nhưng dẫu sao cô ta cũng đang đi bên cạnh mình, bị người ta bắt nạt ngay trước mặt thì chẳng khác nào hắn quá vô dụng.

Thế là hắn bước lên đỡ lấy Lưu Tú Tú yếu mềm, quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn Ôn Linh, không còn vẻ thẹn thùng và hiền lành như lúc nãy nữa:

“Bạn học này, bọn tôi chỉ đang ôn chuyện cũ với bạn Phương Thanh thôi, bạn làm gì phải thái độ căng thẳng như thế?”

Ôn Linh bị Tôn Trường Khanh nói tức đến đỏ cả mặt:“Anh là ai vậy? Thanh Thanh nhà tôi sợ người lạ, không thích nói chuyện với người dưng, càng chẳng có cái chuyện cũ gì đáng để ôn hết!”

Rõ ràng là con nhỏ Tú Tú kia cứ quấn lấy Thanh Thanh nhà cô ấy, còn giở trò lén lút sau lưng, cô ấy có nói sai đâu! Đang định tiếp tục lên tiếng thì bị Phương Thanh kéo tay ngăn lại: “Thôi quên đi, dù gì cũng chẳng thân thiết gì, chúng ta đi thôi.”

Phương Thanh lạnh nhạt như thế khiến Tôn Trường Khanh như bị giáng một cú vào lòng tự trọng — từ đầu đến cuối cô chẳng nở lấy một nụ cười. Hắn tức tối, mặt tối sầm lại.

“Phương Thanh, không ngờ mấy năm không gặp, cậu lại thành ra thế này! Cho dù cậu không còn nhớ bọn tớ thì cũng đâu đến mức đối xử lạnh nhạt như thế với bạn học? Trước kia nghe những lời đồn về cậu, tớ còn không tin, giờ nhìn lại, đúng là không có lửa sao có khói! Thật uổng cho tớ từng nghĩ cậu rất tốt, đúng là ngu ngốc...”

Thấy Phương Thanh vẫn không mảy may dao động, cuối cùng hắn nhìn không được gào lên về phía Phương Thanh: “May mà nhà tớ với nhà cậu đã hủy bỏ hôn ước, một đứa con gái như cậu chẳng xứng bước vào cửa nhà tớ!”

Nghe vậy, cuối cùng Phương Thanh cũng dừng bước. Cô quay đầu lại nhìn Tôn Trường Khanh và Lưu Tú Tú: “Gì cơ? Hủy hôn?”

Cuối cùng Tôn Trường Khanh cũng lấy lại được thế chủ động, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía Phương Thanh: “Đúng vậy! Trước đây nhà tớ bàn với tớ là muốn hủy hôn ước từ hồi nhỏ giữa hai nhà. Lúc đầu tớ còn thấy hơi áy náy với cậu, nhưng giờ nghĩ lại...”

“Thế thì tốt quá rồi.” Phương Thanh bỗng bật cười: “Vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn cái hôn ước đó, không ngờ nhà cậu lại biết điều thế, chủ động hủy luôn, thật đúng là tin tốt! Thay tôi cảm ơn ba mẹ cậu nhé.”

Nói xong cô kéo Ôn Linh rời khỏi cửa tiệm, để lại hai người họ mặt mày xám xịt.

“Phương Thanh! Cậu có ý gì đấy? Nói rõ ràng đi!”

“Thôi mà anh Trường Khanh, dù gì cũng đâu còn quan hệ gì nữa, mình đi thôi...”

Lưu Tú Tú cũng vừa mới biết tin này, khóe môi khẽ nhếch lên vì không giấu nổi niềm vui, sau đó như nghĩ đến chuyện gì đó nên cô ta vừa ngăn Tôn Trường Khanh đang muốn đuổi theo, vừa nhẹ nhàng khuyên bảo.

Nhưng Tôn Trường Khanh cảm thấy bản thân bị sỉ nhục nặng nề, nếu không làm rõ mọi chuyện với Phương Thanh, hắn sẽ không nuốt trôi cục tức này! Hắn hất tay Lưu Tú Tú đang lải nhải bên tai ra, sải bước đuổi theo.

Phương Thanh vừa kéo Ôn Linh ra khỏi cửa hàng thì thấy Ôn Ninh đang đứng chờ bên vệ đường. Nhưng Ôn Linh còn chưa kịp gọi thì Tôn Trường Khanh đã đuổi theo, túm lấy tay Phương Thanh kéo lại.

Lúc này, Tôn Trường Khanh giống như tên điên, nhìn chằm chằm vào Phường Thanh:“Cậu nói rõ cho tôi! Cái gì mà không muốn hôn ước này? Ý cậu là xem thường tôi? Tôn Trường Khanh tôi không xứng với cậu?”

Phương Thanh bị kéo loạng choạng, còn chưa kịp đứng vững thì cả người đã bị kéo vào một vòng tay khác. Trước mắt cô chao đảo, Phương Thanh chỉ cảm nhận được hương thơm mát dịu từ vải áo mềm mại xộc vào mũi khiến đầu óc cô trống rỗng.

Ôn Ninh kéo Phương Thanh lại, giao lại cho em gái mình giữ chặt, rồi bước lên chắn ngay trước mặt, lúc này mới lạnh lùng nhìn Tôn Trường Khanh: “Bình thường không nhìn ra, ủy viên học tập Ôn dịu dàng hòa nhã hạng nhất lại có ngày mất phong độ ở nơi đông người như vậy."

“Ôn Ninh! Việc này liên quan gì đến cậu? Tránh ra đi! Tôi cần nói rõ với cậu ấy!”

Ôn Ninh cười nhạt, quay sang nhìn Phương Thanh. Thấy cô lắc đầu, mặt tái xanh, anh liền nghiêm mặt: “Cậu thấy chưa? Người ta không muốn nói chuyện với cậu. Là ủy viên học tập Ôn, học sinh ba tốt, đừng để chỉ vì một phút bốc đồng mà mất hết mặt mũi.”

Câu nói này khiến Tôn Trường Khanh dần bình tĩnh lại. Hắn nghiến răng nhìn chằm chằm Phương Thanh một lúc lâu, nghĩ bụng dù sao cũng học cùng trường, sau này còn nhiều cơ hội tìm cô, lúc này mới xoay người bỏ đi dưới sự thúc giục của Lưu Tú Tú.

Trên đường về, ba người lặng thinh không nói một lời.

Về đến nhà họ Ôn, không bao lâu thì bà Vương hàng xóm gọi Ôn Linh qua nhờ giúp, trong phòng chỉ còn lại Ôn Ninh và Phương Thanh ngồi đối diện đầy ngượng ngập.

Tuy Phương Thanh cúi gằm mặt, nhưng cảm giác rõ ràng có một ánh mắt luôn dõi theo khiến mặt cô đỏ ửng, càng cúi thấp đầu hơn.

“Em thường làm bài tập kiểu này à? Ngồi thẳng lên, tư thế ngồi đúng là cách tốt nhất để bảo vệ thị lực.”

Ôn Ninh thấy đầu Phương Thanh ở phía đối diện gần như chui vào trong sách, cuối cùng nhịn không được mà nhắc nhở. Phương Thanh nghe lời ngồi thẳng dậy, lúc này anh mới gật đầu: "Không có việc gì thì đừng học thói xấu của Linh tử, thành tích của em tốt, tương lai còn phải thi vào trường top, không giữ gìn sức khỏe và thị lực thì sao hơn được người ta."

Đây là lần đầu tiên Phương Thanh thấy anh nói nhiều đến thế. Cô ló đầu ra từ sau quyển sách, gật đầu nghiêm túc.

Ôn Ninh lại nhịn không được dặn dò thêm mấy câu, đến khi thấy mặt cô đỏ bừng thì mới dừng lại: “Em sao thế? Sốt à?”

Phương Thanh ngượng ngùng lắc đầu, vội vã lấy cớ nói do lạnh nên mặt dễ ửng đỏ. Mãi đến khi Ôn Linh quay lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi chiếc đồng hồ treo tường điểm tám giờ, Phương Minh mới gõ cửa nhà họ Ôn. Anh ấy đưa em gái về nhà, nhưng vừa bước vào thì phát hiện không khí trong nhà khá trầm lắng.

Ba Phương Đức Tài và mẹ đang ngồi trên ghế sô-pha mà không nói lời nào, thấy bọn họ trở về, chỉ phất tay bảo tự đi vào bếp ăn cơm.

Tiếng thở dài não nề của ba mẹ từ phòng khách khiến hai anh em càng thêm hoang mang. Cuối cùng, ba không nhịn được nữa, gọi Phương Thanh ra và nói thẳng một chuyện.

“Cái gì? Hủy hôn? Dựa vào đâu chứ?!” Phương Minh hét lên, rồi lập tức bị ba quát:

“Con nhỏ tiếng thôi! Đây là có phải chuyện hay ho gì đâu? Để hàng xóm nghe được lại đồn ra đồn vào! Ba nói cho hai đứa biết để mà tự hiểu, từ nay đừng qua lại với nhà họ nữa! Dù nhà mình không có thế lực, cũng không thể mất khí phách mà để người ta xem thường!”

Ba nói rồi tức giận đập bàn, vừa chửi kẻ tung tin thất đức, vừa than rằng lòng người thật khó lường.

Trong nhà bốn người, trừ Phương Thanh ra thì người nào cũng vô cùng tức giận. Phương Minh thì ước gì có thể chạy sang nhà họ Tôn mà đánh cho họ một trận. Chỉ có Phương Thanh là bình tĩnh, cô rót nước cho ba mẹ, sau đó dịu giọng giải thích:

“Ba mẹ, không cần tức giận vậy đâu. Con đã biết chuyện này từ sớm rồi.”

Phương Thanh kể lại chuyện xảy ra buổi chiều, rồi nhẹ nhàng khuyên giải, cuối cùng cũng khiến ba mẹ tin rằng cô thực sự không để tâm tới cái hôn ước đó, ngược lại, được tự do mới là điều tốt nhất cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play