"Vương Tĩnh, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì đừng nói bậy. Cậu mà còn dám bịa đặt, vu khống tôi lần nữa, thì đừng trách tôi... không khách khí." Nói xong, Phương Thanh lạnh lùng nhìn Vương Tĩnh thật lâu, cho đến khi đối phương run rẩy ngồi lại vào ghế, cô mới quay người rời đi.

Hành động này của Phương Thanh khiến cả lớp học hoàn toàn im lặng. Đám học sinh bị ánh mắt lạnh lẽo kỳ dị của cô dọa cho sợ đến mức im thin thít, còn Vương Tĩnh thì đầu óc tràn ngập hình ảnh ánh mắt lạnh băng vừa rồi của Phương Thanh, sợ đến mức không thể thốt ra nổi một câu nào.

Phương Thanh ôm lấy sách vở trên bàn mình, sải bước đi về phía cuối lớp, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cách xa những học sinh khác. Cô lau qua loa rồi ngồi xuống một cách đàng hoàng.

Mãi đến lúc đó, học sinh trong lớp mới dần có phản ứng, tiếng thì thầm của mấy nữ sinh hàng đầu dần trở thành một cuộc bàn luận của gần nửa lớp, cho đến khi giáo viên vào lớp thì cả lớp mới yên tĩnh trở lại.

Tưởng rằng chuyện đã qua, nhưng đến giờ nghỉ trưa, Phương Thanh lại gặp rắc rối.

Cô vừa lấy cơm đặt lên bàn, rồi ra ngoài rót ly nước, quay về đã thấy bàn ghế của mình bị đổ, cơm canh vung vãi khắp nơi, sách vở cũng bị làm bẩn.

Phương Thanh lạnh mặt nhìn quanh lớp, thấy Vương Tĩnh, Hoàng Lệ Lệ cùng vài nữ sinh lạ mặt đang đứng một góc trò chuyện.

Thấy cô cúi người nhặt sách vở rơi vãi, một nữ sinh tóc ngắn tiến lại vài bước, giẫm nát hộp cơm, rồi nhìn đôi giày bị dính nước canh với vẻ ghê tởm, sau đó còn chùi chùi lên vở bài tập của Phương Thanh, cuối cùng nghiêng đầu khiêu khích nhìn cô.

"Mày chính là Phương Thanh à, nhìn cũng xinh đấy. Nghe nói mày bị nhiều người chơi qua rồi, loại đê tiện như mày không xứng ngồi ăn chung với bọn tao. Cho nên, mày cứ bò dưới đất mà ăn đi."

Phương Thanh mặt lạnh ngẩng đầu, nắm chặt nắm đấm: "Rút chân cậu ra."

"Ôi chao, nhìn kìa, đại mỹ nữ Phương nổi giận rồi, tôi sợ quá cơ... Xì, tao không rút đấy, mày làm gì được tao?"

Một nữ sinh khác bước lên vài bước, khoanh tay nhìn Phương Thanh: "Cũng không thể trách bọn tao được, thật sự là loại người như mày ở cạnh làm bọn tao mất hứng. Hay là thế này đi, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu vài cái, hét lớn mình là đồ đê tiện, bọn tao sẽ tha cho mày, thế nào?"

Phương Thanh không trả lời, chỉ lặng lẽ giận dữ nhìn mấy người trước mặt. Khuôn mặt vốn xinh đẹp vì phẫn nộ mà ửng đỏ, càng thêm xinh đẹp, khiến nữ sinh phía sau càng ghen tỵ. Cô ta bước tới, nhổ một bãi nước bọt vào Phương Thanh.

"Phì! Nhìn cái gì mà nhìn, còn dám trừng mắt với bọn tao, xem tao đánh chết mày không!"

Thấy cái tát sắp giáng xuống mặt Phương Thanh, các bạn học xung quanh đều quay mặt đi, không nỡ nhìn.

Những nữ sinh này là đại ca lớp 10, chuyên bắt nạt những học sinh không có hậu thuẫn, dạo này không hiểu sao lại thân thiết với Hoàng Lệ Lệ trong lớp, xem ra lần này Phương Thanh tiêu rồi.

"Chát!" Nữ sinh đó ôm mặt, nhìn Phương Thanh đầy kinh ngạc, một lúc sau mới òa lên khóc: "Con tiện nhân! Mày dám đánh tao, chị hai, đánh nó đi!"

Cuối cùng mấy nữ sinh cũng kiếm được cái cớ, từng đứa mặt mày hung dữ lao về phía cô. Đúng lúc Phương Thanh cũng không muốn nhịn nữa, nghiến răng đứng dậy, vung ghế đập thẳng về phía trước...

Khi giáo viên chủ nhiệm nghe tin chạy tới, lớp học đã loạn không còn hình dáng: bàn ghế đổ ngổn ngang, mấy nữ sinh mặt mũi bầm tím ngã nhào một chỗ, hai người ở giữa vẫn còn đang đánh nhau.

"Dừng tay! Hai em dừng tay lại! Mấy đứa còn đứng ngây ra đó làm gì, mau kéo hai đứa nó ra!"

Ngay khi cô Trương chuẩn bị lao vào tách hai người ra, thì một nữ sinh khác đột nhiên móc ra một con dao từ trong túi, vung mạnh về phía mặt Phương Thanh!

"Dừng lại!"

Một lọn tóc rơi lả tả, Phương Thanh nghiêng đầu tránh được lưỡi dao, nhưng mái tóc dài bị cắt mất một đoạn lớn. Tuy vậy, cô cũng nhờ thế mà thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương. Cô lập tức nắm lấy cổ tay cô ta, đập mạnh vào bàn ghế bên cạnh, con dao rơi xuống "keng" một tiếng, cô Trương cuối cùng cũng thở phào.

Trong văn phòng, cô chủ nhiệm Trương đau đầu không ngớt.

"Mấy em nữ này lớp nào? Sao lại chạy sang lớp tôi? Còn ba đứa kia! Bình thường nhìn hiền lành như vậy, hôm nay sao lại diễn cả màn đánh võ trong lớp? Giỏi lắm, thật sự khiến tôi phải nhìn lại đấy! Nói đi, chuyện là thế nào, từng đứa nói rõ cho tôi!"

Vương Tĩnh và Hoàng Lệ Lệ liếc nhau, rồi ra hiệu cho mấy nữ sinh kia, tất cả đồng thanh hét lên: "Chính là Phương Thanh đánh chúng em trước!"

Dường như Phương Thanh đã đoán trước được sẽ như vậy, nhìn các cô ta một cách thản nhiên, sau đó bình tĩnh nói với chủ nhiệm lớp: "Đúng vậy, chính các cậu ấy làm đổ hộp cơm của em, còn ép em quỳ xuống xin lỗi, đánh không được em thì bị em đánh lại thôi."

"Thưa cô, cậu ấy nói dối! Chính cậu ấy bắt nạt bọn em trước, bọn em tốt bụng rủ cậu ấy ăn cùng mà lại bị cậu ấy đánh thế này, cô Trương, cô nhất định phải cho bọn em công bằng..."

Hoàng Lệ Lệ vừa khóc vừa mách khiến cô Trương càng thêm đau đầu, mặc dù cô ấy đã điều tra rõ, đúng là đám nữ sinh kia bắt nạt Phương Thanh trước, cô chỉ phản kháng vì bị ép quá mức.

Nhưng xét thấy mấy nữ sinh đó cũng bị đánh khá nặng, cô ấy chỉ muốn các cô xin lỗi nhau rồi bắt tay hòa giải, cho qua chuyện.

Không ngờ việc này lại lan tới tai phụ huynh mấy nữ sinh kia, sáng sớm hôm sau, vài phụ huynh hùng hổ kéo tới trường, lớn tiếng đòi phải đánh Phương Thanh một trận mới hả giận.

"Vớ vẩn! Đây là trường học, sao lại để họ đến đây làm loạn? Cô là giáo viên chủ nhiệm mà chuyện nhỏ vậy cũng không giải quyết nổi à?" Hiệu trưởng đi tới đi lui với tay chắp sau lưng, cuối cùng chỉ cho cô Trương ba ngày để giải quyết xong chuyện này.

Cô Trương lo đến mức ăn không nổi, suy nghĩ mãi, đành mời hết phụ huynh đến hy vọng có thể hòa giải riêng, nhưng không ngờ tình hình sau đó lại hoàn toàn mất kiểm soát.

Mẹ Phương thấy con mấy người kia mặt mũi bầm dập, tuy biết con gái mình ra tay hơi nặng, nhưng nếu không bị ép quá đáng, thì làm sao con bé lại tự đi gây chuyện với người ta?

Vì thế, mẹ Phương đề nghị, để bọn trẻ xin lỗi nhau, bà sẽ bồi thường viện phí.

Nhưng mấy phụ huynh kia phần lớn không có học thức, mở miệng ra là chửi bới như hàng tôm hàng cá, nghe mẹ Phương nói vậy càng nổi cơn, mắng chửi tục tĩu không kiêng dè gì nữa.

"Không biết xấu hổ, cả nhà đều là lũ thối nát! Đánh người xong còn bắt tụi tôi xin lỗi, phì! Quả nhiên là thứ không ra gì!"

"Đòi xin lỗi hả? Con gái tôi sau này là lãnh đạo đấy, bà đền nổi không?"

"Đồ tiện nhân vẫn là đồ tiện nhân, con gái bà là đồ dâm đãng, cút khỏi trường ngay, đừng ảnh hưởng con tôi học hành!"

Nhịn quá lâu, cuối cùng mẹ Phương cũng nổi giận.

"Muốn đền tiền thì được, muốn đánh nhau cũng không ngán! Nhưng đứa nào còn dám mở miệng xúc phạm con gái tôi một câu nữa, xem tôi có xé cái miệng các người ra không!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play