Sáng sớm mùa thu có chút se lạnh.
Phương Minh dắt em gái đến một quán ăn ven đường gọi hai bát tàu hũ nước đường, mỗi người thêm một chiếc bánh nướng ngọt, cậu vừa ăn kèm món dưa chua mà ông chủ quán tặng, mồ hôi vã đầy trán.
“Cậu ấy á? Thật không đấy? Chuyện này... đâu phải trò đùa?”
Ngồi cách đó không xa là Vương Tĩnh và Trương Tiểu Hoa, bạn cùng lớp với Phương Thanh.
“Thật chứ sao không thật!” Vương Tĩnh liếc Phương Thanh một cái, sau đó quay đầu lại, thần bí thì thầm mấy câu với Trương Tiểu Hoa, nói xong còn ra vẻ đầy ẩn ý, nhướng cằm chỉ về phía sau.
Trương Tiểu Hoa ngạc nhiên lấy tay che miệng, trợn to mắt hỏi lại Vương Tĩnh.
Vương Tĩnh liếc mắt một cái, lại ghé sát vào tai cô bạn thì thầm thêm vài câu nữa, rồi mới ngồi thẳng dậy nói: “Lúc biết chuyện này, tớ còn sốc hơn cậu đấy, nhưng nhiều người thấy lắm, chắc chắn không sai đâu.”
“Nhưng nhìn cậu ấy như vậy... cũng bình thường mà, đâu có giống như bị... cái đó đâu...”
“Xì, giả vờ thôi, loại con gái hư hỏng như nó thì có chuyện gì mà không làm được, nhìn kìa, không phải bên cạnh còn có người yêu ngồi kề nữa sao?”
Trong mắt Vương Tĩnh, một người con gái đã bị nhiều tên đàn ông làm nhục thì không xứng sống tiếp, nên tìm chỗ nào đó tự kết liễu mới là khí tiết của phụ nữ! Vậy mà Phương Thanh thì ngược lại, không những không chết, còn dám đi báo cảnh sát! Giờ thì cả huyện đều biết cô là loại đàn bà không biết xấu hổ, xem thử sau này cô còn sống sao nổi!
Nghĩ vậy, Vương Tĩnh quay đầu khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Thật không biết xấu hổ, nghĩ tới là thấy buồn nôn, lúc nãy cậu không nên kéo tớ ngồi xuống đây, giờ tớ muốn nôn quá...”
Đúng lúc ông chủ quán mang tàu hũ và bánh chiên ra, Trương Tiểu Hoa lập tức đẩy đẩy Vương Tĩnh, lúc này Vương Tĩnh mới ngậm miệng lại.
Cô ta giả vờ tao nhã nhận lấy đồ ăn, lau đũa xong mới từ tốn múc một muỗng tàu hũ, nhỏ nhẹ cho vào miệng.
Phía sau hai người, Phương Minh còn chưa ăn xong, nhưng chiếc bánh trong tay cậu chẳng nuốt nổi nữa.
Ban đầu nghe hai cô gái phía sau thì thầm, cậu còn tưởng là chuyện con gái, nào ngờ giọng họ càng lúc càng lớn, cậu mới nghe rõ, thì ra người phụ nữ không biết xấu hổ mà hai người kia nói họ nói là chính là em gái mình!
Bọn họ nói bậy!
Cậu lập tức đứng bật dậy, định chất vấn hai cô gái, nhưng lại bị Phương Thanh giữ tay lại.
“Anh, sắp trễ học rồi.”
Thấy ánh mắt van nài của em gái, bao nhiêu tức giận trong lòng Phương Minh đành phải nén xuống. Cậu hiểu, nếu cãi nhau ngay lúc này, chỉ càng làm tin đồn lan rộng hơn, đến lúc đó, người chịu thiệt vẫn là em gái mình.
Haiz!
Phương Minh kìm nén sự uất ức, chỉ có thể tức giận để lại tiền trên bàn, rồi vội vàng đưa em gái rời đi.
Tiếng ghế bị kéo ra tạo ra âm thanh chói tai khiến hai cô gái giật mình, suýt làm đổ bát. Vương Tĩnh bị văng tàu hũ lên đầy người, ngây ra một lúc mới phản ứng được.
Bộp! Cô ta đập mạnh bát xuống, lau bừa vết bẩn trên áo, xoay người định tính sổ với Phương Minh, nhưng hai người kia đã đi xa.
“Nè! Người gì kỳ vậy? Không có ý thức nơi công cộng gì cả, ăn một bữa cơm mà hù người ta chết khiếp! Hừ, quả nhiên là một đôi gian phu dâm phụ, chẳng đứa nào ra hồn!”
Trương Tiểu Hoa vội vàng kéo cô ta ngồi xuống: “Thôi mà, đừng tức nữa, tớ có giấy nè, lau đi...”
Vương Tĩnh gạt tay Trương Tiểu Hoa ra, nhăn mặt nhìn vết bẩn trên áo: “Lau cái gì mà lau! Áo này là tớ mới may hôm qua, mới mặc có một ngày... tức chết tớ rồi! Không được, tớ phải đi tìm tụi nó, bắt chúng nó đền áo!”
Nói xong, Vương Tĩnh vùng dậy, xách cặp chạy một mạch về phía trường, để lại Trương Tiểu Hoa ngẩn ngơ đứng đó, bị ông chủ quán chặn lại: “Nè? Đứng lại! Hai cô chưa trả tiền ăn đó!”
Trương Tiểu Hoa đành cười khổ trả tiền cho cả hai, rồi mới vội vã đuổi theo Vương Tĩnh.
...
Phương Thanh nhanh chóng về ký túc xá cất đồ, ôm lấy sách vở và tài liệu học ngày hôm nay, lao như bay về lớp. Lúc này trong lớp đã có khá đông học sinh ngồi rồi, nhưng khi Phương Thanh bước vào, lớp học vốn đang ồn ào lập tức im bặt.
Vương Tĩnh khoanh tay cười nhạo nhìn Phương Thanh, trong mắt không giấu nổi sự khinh thường và mỉa mai: “Ôi chao! Có người đúng là không biết xấu hổ thật, còn dám tới lớp nữa cơ đấy...”
Phương Thanh khựng lại một chút, nhưng không để ý tới cô ta, bước thẳng về chỗ ngồi, nhưng phát hiện trên bàn mình bị ai đó vẽ đầy những dòng chữ thô tục như: “Không biết xấu hổ”, “Đồ rẻ tiền”, “Đồ lăng loàn”, “Cút khỏi đây”,... Những lời lẽ bẩn thỉu phủ kín cả mặt bàn, sách vở trong hộc bàn cũng bị quăng tung tóe dưới đất.
Phương Thanh siết chặt nắm đấm, từ từ quay đầu nhìn quanh lớp, nhưng các bạn học sinh đều né tránh ánh nhìn của cô, hoặc vờ như đang đọc sách, hoặc cúi đầu không nói, hoàn toàn là bộ dạng xem kịch.
Cô hiểu, những sự sỉ nhục này chỉ mới là bắt đầu, tiếp theo họ sẽ càng lạnh lùng, càng quá đáng hơn. Nhưng lúc này, Phương Thanh chẳng hề sợ hãi những gì sắp tới, bởi vì cô đã chọn đứng trong ánh sáng, thì trước tiên phải học cách đón nhận cơn bão.
Nghĩ vậy, cô thả lỏng nắm tay, im lặng cúi xuống nhặt lại sách vở, chỉnh lại bàn ghế.
“Đúng là đồ rẻ tiền mặt dày! Nếu là người khác thì đã đâm đầu chết từ lâu rồi, có người còn dám mặt dày tới lớp! Đúng là đạo đức suy đồi!”
Vương Tĩnh tưởng rằng nói những lời đó người đó sẽ xấu hổ bỏ đi, nhưng Phương Thanh lại hoàn toàn không để ý tới sự mỉa mai của cô ta, bình thản như không có gì, tiếp tục ngồi vào chỗ.
Sao có thể như vậy được? Cái vẻ cao ngạo thường ngày của cô ta đã khiến Vương Tĩnh chướng mắt từ lâu, giờ rơi vào tay cô ta, chắc chắn cô ta phải trút cho bằng hết mối hận này!
Nghĩ vậy, Vương Tĩnh bất ngờ đứng bật dậy, giữa ánh mắt ngạc nhiên của cả lớp, chống nạnh chỉ thẳng vào Phương Thanh mà mắng chửi:
“Phương Thanh! Mày còn mặt mũi tới đây à? Đây là trường học, là nơi thiêng liêng, mày cút ra ngoài cho tao!”
Lời vừa dứt, lớp học vang lên một trận xôn xao. Ngay sau đó, học sinh bắt đầu bàn tán, nhìn Phương Thanh với ánh mắt ghê tởm. Mấy học sinh ngồi gần chỗ Phương Thanh còn lén dịch bàn ra xa, có đứa thì lấy sách che mặt, tỏ rõ thái độ ghét bỏ.
Đang lau bàn bằng khăn ướt, Phương Thanh bỗng thấy mọi chuyện thật nực cười.
“Thật là... vô cùng nực cười.”
Khung cảnh trước mắt chồng lên ký ức ở kiếp trước... những lời chỉ trích, kỳ thị mà cô phải gánh chịu, cứ như thể cô không đáng sống, không nên xuất hiện ở nơi công cộng, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác...
Nhưng cô thật sự đáng chết sao?
Không, đáng chết không phải là cô! Mà là những tên súc sinh làm chuyện xấu mà vẫn sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
Nghĩ tới đây, Phương Thanh ném phịch cái khăn lau xuống đất, đứng phắt dậy, bước nhanh đến trước mặt Vương Tĩnh.
Ánh mắt lạnh lẽo của cô khóa chặt vào Vương Tĩnh, giọng nói vang lên như từ địa ngục vọng về:
“Mày, câm, mồm, cho, tao!”