Dựa vào manh mối mà Phương Thanh cung cấp, cảnh sát nhanh chóng bắt giữ được một nhóm tội phạm tình nghi quan trọng. Nhưng cùng với tin tốt này, những lời đồn ác ý về cô cũng bắt đầu lan truyền.
“Ê, nghe chưa? Con gái nhà họ Phương bị đám lưu manh làm nhục rồi đấy!”
“Nghe ai nói thế? Hôm qua tôi còn thấy con bé đi mua vải, gặp tôi còn chào hỏi đàng hoàng, đâu có vẻ gì là xảy ra chuyện?”
“Chậc chậc, diễn thôi! Giờ trẻ con coi mấy chuyện đó là thường rồi...”
“Hãi, vậy thì tiếc thật, tôi còn khá thích con bé đó...”
“Ồ! Các chị nói chuyện gì vui thế? Cho tôi nghe với?”
Không biết từ lúc nào, Phương Thúy Anh, cô út nhà họ Phương, đã đứng sau lưng họ, khoanh tay trước ngực, nhìn các bà hàng xóm như xem trò hề. Dù miệng mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng.
Bị bắt gặp đang nói xấu người khác, mấy người lập tức lúng túng tản đi như chim sẻ gặp diều hâu, chỉ còn cô út nhà họ Phương đứng đó, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Một lũ rỗi hơi chuyên bới móc! Lần sau còn để tôi nghe thấy mấy người bịa chuyện, tôi đập nát cửa nhà mấy người luôn!”
Phun một bãi nước bọt về phía họ đi mất, Phương Thúy Anh bực bội đi thẳng về nhà anh hai.
Hôm nay là cuối tuần, anh hai cô ấy – cha Phương Thanh – được nghỉ. Cô ấy đến sớm mang theo vài tài liệu định hỏi chuyện, ai ngờ vừa đến đã nghe người ta nói xấu cháu gái mình, ngồi trên ghế uống một hơi 2 chén nước mới bình tĩnh lại được phần nào.
“Nhị tẩu, sao tẩu lại để con bé đi báo cảnh sát? Giờ bên ngoài toàn lời đồn thất đức về Thanh Thanh, sau này con bé làm sống sao được?”
Mẹ Phương cũng bất lực, kể lại lý do Phương Thanh kiên quyết báo án, cuối cùng chỉ thở dài: “Con bé tự chọn con đường của nó thì để tự nói đi thôi!”
Cô út nghe vậy cũng chỉ còn biết than thở, rồi hỏi anh Hai đâu, mới biết ông ấy hôm qua nghe chuyện, uống rượu cả đêm, giờ vẫn còn ngủ. Cô ấy đành để tài liệu lại, chờ anh Hai tỉnh rồi hỏi sau.
Khi Phương Thanh nghe nói cô út đến, lập tức kéo cô ấy vào phòng, chỉ tay vào mấy miếng vải và một bản vẽ nhờ cô út giúp đỡ: “Cô út, con muốn làm hai cái cặp sách. Cô xem giúp con nên may thế nào đi.”
Nhìn bản vẽ thiết kế, Phương Thúy Anh ngạc nhiên: “Thanh Thanh, bản vẽ này con lấy ở đâu ra?”
Phương Thanh tạm thời không biết nên trả lời sao, chẳng lẽ nói là mình đã thấy nó trong TV của bệnh viện tâm thần kiếp trước?
“À... cặp sách của con bị rách, sách vở lại nhiều, đeo một bên vai thì đau quá, nên con tự nghĩ ra mẫu mới thôi, nhưng con không biết may sao cho đúng...”
Phương Thúy Anh hiểu ý, vỗ vai Phương Thanh, cười với vẻ cháu yên tâm: “Chuyện nhỏ! Giao cho cô út. Ba ngày nữa, cô đảm bảo con có cặp mới! Mà nói thật, bản vẽ con vẽ nhìn ra dáng lắm nha, đúng là con cháu nhà họ Phương chúng ta, có khiếu nghệ thuật thật...”
Cô út hớn hở ôm vải và bản vẽ rời đi.
Chiều tối, Phương Minh dắt xe đạp về nhà, vừa vào cửa đã bị mẹ Phương nhìn thấy vết thương trên mặt. Mặc kệ mẹ Phương gặng hỏi thế nào, cậu cũng chỉ nói là ngã xe, rồi trốn vào phòng không chịu ra.
Không lâu sau, chú út Phương Đức Lực cũng tới.
“Nhị tẩu, hôm nay nấu gì mà thơm thế? Từ xa em đã ngửi thấy mùi rồi." Phương Đức Lực tựa vào khung cửa ngó vào bên trong, bị mẹ Phương đánh nhẹ vào vai đuổi đi:
“Đi đi đi, không phụ thì ngồi một chỗ đi! Sao hôm nay cậu chịu bỏ được rạp chiếu phim mà ra ngoài vậy?" Mẹ Phương vừa nấu cơm vừa hỏi han tình hình gần đây của chú út.
Chú của Phương Thanh từ nhỏ đã được nuông chiều, nuôi thành tính cách ham ăn lười làm, giờ đã gần 30, đừng nói đến đối tượng mà ngay cả một công việc ổn định của không có, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng với đám bạn xấu. Dạo gần đây nghiện xem phim, ngày nào cũng ngửa tay xin tiền anh chị.
Mẹ Phương thấy em chồng tới, biết ngay lại hết tiền tiêu, nhưng tháng này chưa nhận lương của chồng, mấy ngày trước lại vừa nạp học phí cho mấy đứa nhỏ, làm gì còn tiền cho hắn tiêu xài?
Lúc mẹ Phương đang khổ não tính toán, Phương Minh mở cửa đi ra, chào chú.
“Đại Minh, mặt con sao thế?” Tuy chú út Phương Đức Lực không lo làm ăn, nhưng rất thương mấy đứa nhỏ nhà mình, đặc biệt là Phương Minh và Phương Thanh, cũng có như là lớn lên trước mắt hắn nên tình cảm không bình thường.
Thấy Phương Minh im lặng, Phương Đức Lực đảo mắt, cảm thấy chắc chắn có chuyện, nên kéo Phương Minh ra sân, hai người thì thầm to nhỏ.
Sắc mặt Phương Đức Lực từ thờ ơ chuyển sang nghiêm trọng, cuối cùng giận đến tím mặt, xắn tay áo lên, rồi đập vai Phương Minh: “Yên tâm! Để chú xử lý chuyện này, xem chú trừng trị mấy bên khốn miệng bốc mùi kia!"
Nói xong, hắn giận dữ mở cửa, lao vào màn đêm.
Trên gác, Phương Thanh vốn đang ôn bài thì vô tình nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh trai và chú. Biết tin đồn về mình đã lan khắp nơi, tuy đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cô vẫn thấy xót xa, không thể tiếp tục học. Cô đành sắp xếp hành lý chuẩn bị cho ngày mai trở lại trường.
Khi thấy trong túi có thêm một hộp cao dán, cô lập tức nhớ đến anh em nhà họ Ôn.
Hôm đó, cô vội rời khỏi nhà họ, quên mất túi xách, sau đó hai anh em có lòng tự mình mang đến trả. Em gái nhà họ Ôn còn nắm tay cô dặn dò giữ gìn sức khỏe, hai người còn hẹn nhau trở lại trường sẽ cùng đi lấy cơm, khiến cô cảm thấy mình có chút chờ mong vào cuộc sống sắp tới.
Nắm chặt hộp thuốc trong tay, Phương Thanh như tìm được chút dũng khí để đối mặt với ngày mai, trái tim hoang mang dần yên ổn trở lại.
Nhưng cô không hề biết, chính quyết định của mình đã gây ra một loạt biến động, bánh xe định mệnh đang âm thầm chuyển động.
Tại một căn nhà khác, một đôi vợ chồng cũng đang bàn chuyện về Phương Thanh.
“Vốn dĩ tôi cũng rất thích con bé Phương Thanh, nhưng giờ xảy ra chuyện như vậy, tôi thấy cái hôn ước năm xưa ông nội định chắc nên hủy thôi...”
Người đàn ông gật đầu, uống ngụm trà: "Cái này chắc chắn rồi. Con trai mình tuấn tú, tương lai sáng lạn, bạn đời sao có thể mang vết nhơ được. Huống hồ hôn ước đó là ông nội ép buộc, lúc trước không hỏi ý chúng ta. Giờ thời đại mới rồi, tập tục cũ nên bỏ đi.”
Lúc này người phụ nữ mới yên tâm: “Vậy ông mau đi làm thủ tục, để khỏi phiền về sau.”
“Yên tâm, tôi biết rồi."
Cùng lúc đó, khắp huyện Kính Đàm, nhiều câu chuyện đang xảy ra đồng thời:
Trước khu nhà máy gang thép, hai nhóm thanh niên cầm xẻng và gậy gộc lao vào hỗn chiến, khi xe cảnh sát đến, cả đám bỏ chạy tán loạn...
Ở một góc xó xỉnh âm u nơi ngoại thành, một tên ăn mày bẩn thỉu – tóc xoăn sau khi cướp túi của người đi đường thì trốn vào góc xó xỉnh điên cuồng moi tiền, lại bị nhận ra trong quán ăn, vội ôm bánh bao bỏ chạy...
Trong sàn nhảy, một thiếu nữ xinh đẹp nghe về những lời đồn xoay quanh Phương Thanh, cười mãn nguyện, đầy đắc ý:
“Phương Thanh, vở kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi.”