Việc Phương Thanh được tìm thấy an toàn khiến cả nhà cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiễn hết họ hàng, bạn bè đến giúp đỡ, mẹ Phương bảo con trai đi chợ mua đồ về nấu cơm trưa, rồi kéo Phương Thanh vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc.

"Nói đi, hôm qua... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, vết thương trên mặt con là sao? Nói thật cho mẹ biết. Mẹ là mẹ của con, đừng mong dùng mấy chuyện học hành để che mắt mẹ."

Vì lúc nãy quá xúc động, bà chỉ cảm thấy mặt con gái có vẻ hơi phúng phính. Nhưng giờ nhìn kỹ lại, rõ ràng đó không phải là béo, mà là bị sưng!

Dù trưởng đồn Ôn lúc ở cửa đã nói đơn giản rằng Phương Thanh chỉ vì mải trao đổi việc học với con gái ông nên ngủ quên ở nhà họ. Nhưng Lưu Xuân Hà không phải đồ ngốc... con gái bà thế nào bà không biết sao?

Hơn nữa, từ trước đến nay Phương Thanh đều rất ngoan, không thể nào tùy tiện ngủ qua đêm bên ngoài, cho nên chắc chắn bên trong có chuyện gì đó.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mẹ, tuy rằng Phương Thanh cảm thấy khó mở miệng, nhưng nghĩ đến việc mình sắp làm, sau một hồi do dự, cô vẫn cắn răng kể lại:

"Mẹ, hôm qua con gặp phải một bọn lưu manh."

...

Trong phòng, sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, xác nhận con gái thật sự không bị tổn hại gì nghiêm trọng, mẹ Phương mới thở phào nhẹ nhõm: "Lúc nãy là do mẹ quá lo lắng cho con nên thái độ không tốt, con... con đừng giận mẹ nhé..."

"Từ giờ trở đi, dù xảy ra chuyện gì, con cũng phải nói với mẹ đầu tiên, đừng có giấu trong lòng chịu đựng một mình. Mẹ là mẹ con, sinh con, nuôi con, thì mẹ sẽ bảo vệ con. Dù con có gây ra chuyện lớn đến mấy, mẹ cũng sẽ gánh cho con..."

Nghe mẹ nói, mắt Phương Thanh đỏ hoe, gật đầu liên tục.

Kiếp trước, sau khi cô gặp chuyện không may, trong cơn đau đớn tột cùng, mẹ cũng từng đứng ngoài cửa nói những lời tương tự. Nhưng lúc đó cô đã rơi vào tuyệt vọng, không còn nghe lọt tai bất kỳ âm thanh nào nữa. Rồi sau đó, cha mẹ lần lượt gặp chuyện, cô cũng không còn cơ hội nào để được rúc vào lòng mẹ như hôm nay, trút hết nỗi ấm ức trong lòng...

"Con biết rồi mẹ, sau này có chuyện gì, con sẽ nói với mẹ đầu tiên, chắc chắn sẽ không giấu mẹ nữa."

Lưu Xuân Hà vuốt những sợi tóc rối bên tai con, lau đi nước mắt trên má con gái. Phương Thanh cũng lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho mẹ. Đến lúc này cô mới phát hiện, khóe mắt mẹ đã có đầy nếp nhăn, trong mái tóc đen bên tai cũng đã điểm vài sợi bạc.

Cảm giác ân hận càng trào dâng trong lòng Phương Thanh. Mười năm sống lại, cô đã mơ hồ sống như kẻ mất hồn, đến mức không nhận ra mẹ đã lặng lẽ già đi. Cô thầm hạ quyết tâm, từ hôm nay, phải hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, chăm sóc thật tốt cho gia đình, tuyệt đối không để bi kịch kiếp trước lặp lại!

Nghĩ đến đó, cô đột nhiên nhớ lại bọn lưu manh kia, cân nhắc một lúc, nói ra chuyện bọn chúng biết rõ tên cô. Hơn nữa, nghĩ kỹ lại, bọn chúng rõ ràng là cố tình chờ cô, cũng không biết rốt cuộc cô đã đắc tội với ai mà bị trả thù như thế.

Nghĩ đến khả năng những chuyện như này sẽ còn tiếp lúc xảy ra, mà bản thân cô không thể may mắn thoát thân mãi, thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động phản công!

Phương Thanh cắn chặt răng, đưa ra một quyết định:

"Mẹ, con muốn báo công an."

Lời vừa nói ra, Lưu Xuân Hà giật bắn người ngồi thẳng dậy, vội vã khuyên ngăn hết lời bảo con đừng báo cảnh sát, dù sao người đời miệng lưỡi độc ác, con gái còn nhỏ, chưa hiểu được miệng lưỡi thế gian độc ác thế nào, càng không thể chịu nổi lời đồn đại vu khống.

Nhưng Phương Thanh đã quyết định rồi.

Những điều mẹ nói, cô tin, bởi vì tất cả cô đã trải qua ở kiếp trước rồi, nỗi đau đớn và tuyệt vọng thấu xương ấy, cô không bao giờ quên được!

Nhưng nghĩ đến việc cả cuộc đời đau khổ của mình có thể là do người khác cố ý hãm hại, lửa giận trong tim cô càng bùng lên không cách nào dập tắt!

"Mẹ, con ngay thẳng, không sợ bóng nghiêng. Không phải vừa rồi mẹ nói dù con có chọc trời thì mẹ cũng sẽ gánh giúp con sao? Con đã nghĩ kỹ rồi, con không muốn trốn tránh, cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn vì sợ hãi nữa."

Mẹ nghe cô nói vậy thì dần bình tĩnh lại. Phương Thanh nắm lấy tay mẹ, áp vào má mình: "Con không cần mẹ gánh thay con, chỉ cần mẹ luôn ở phía sau ủng hộ con là đủ. Người khác muốn nghĩ gì thì kệ họ, con muốn đường đường chính chính sống thật tốt dưới ánh mặt trời..."

Nhìn con gái đang tựa đầu vào đầu gối mình, Lưu Xuân Hà vừa cảm thấy an ủi vừa đau lòng. Đứa bé mũm mĩm năm nào nay đã trưởng thành, còn biết nói những lời như thế. Nhưng vì bảo vệ con gái, Lưu Xuân Hà vẫn cắn răng từ chối. Bà kiên quyết không đồng ý cho con báo án. Hai mẹ con cứ giằng co như thế, không ai nhường ai.

"Con suy nghĩ lại đi, dù thế nào mẹ cũng không đồng ý. Con còn nhỏ, chưa hiểu miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ thế nào. Chuyện này coi như bỏ qua đi."

Mẹ Phương tưởng rằng chỉ cần cản con gái không đi báo cảnh sát là xong, nhưng không ngờ đến chiều hôm đó, trưởng đồn Ôn lại đích thân đến nhà, nói rõ vụ việc nghiêm trọng và mong Phương Thanh đứng ra chỉ mặt bọn lưu manh, góp phần trừ hại cho xã hội.

Sau nhiều lần khuyên nhủ, cuối cùng Phương Thanh đã đến đồn công an cùng mẹ.

...

Đêm buông xuống, khi mọi nhà đã say giấc, ở một khu phố vắng vẻ, cảnh sát đang âm thầm tiếp cận một ngôi nhà dân.

Lúc này, bên trong nhà dân, tóc xoăn đang uống rượu, chơi bài với mấy người anh em.

"Đôi K cơ, ai lấy không?"

Mọi người nhìn bài do dự, thấy không ai muốn, hắn hí hửng đánh tiếp: "Ba Q kèm hai mười! Khà khà, xem còn ai hơn được tao!"

Nhìn bài nát bét trong tay, ba người còn lại chỉ biết nhìn tóc xoăn gom hết tiền trên bàn vào túi.

Hôm nay, tóc xoăn thắng quá nhiều, túi phồng căng, lúc này đang cười tít mắt. Dưới sự cổ vũ của đám bạn, hắn uống liền mấy ly bia, đến lúc bàng quang căng cứng mới loạng choạng đứng dậy, vịn tường lần ra cửa sau.

"Bọn khốn, tao thắng có mấy đồng mà... Xì, cũng dám chuốc rượu tao, không nhìn xem tửu lượng của tao thế nào..."

Tóc xoăn mò mẫm trong bóng tối tìm nhà xí, nhưng vì trời quá tối nên hắn đi nhầm cửa, lúc này đang đi thẳng vào chuồng gà, tiểu thằng vào mấy con gà, nhưng chưa kịp kéo quần lên, đã nghe bên ngoài có tiếng động, rồi từ trong nhà vọng ra tiếng hét:

"Cảnh sát đây! Không được động đậy! Giơ tay lên!"

"Không được chạy! Đứng yên đó! Ngồi xuống ôm đầu!"

Trời ơi má ơi!!!

Cơn say lập tức tan biến, tóc xoăn hoảng loạn chui đại vào đống cỏ bên trong chuồng gà.

Khi cảnh sát lần lượt áp giải các nghi phạm lên xe, trưởng đồn Ôn vẫn cảm thấy kỳ lạ: "Khoan đã, không phải những người đó nói là có thằng tóc xoăn ở đây sao? Sao không thấy người đâu?"

Cảnh sát trẻ rà soát lại danh sách, quả thật thiếu tên tóc xoăn, lại đi vòng quanh tìm thêm, nhưng không ai để ý đến đống cỏ bên chuồng gà, cuối cùng họ đành thu quân rút đi.

Khi xe cảnh sát rời khỏi khu phố, từ trong đống cỏ ấy mới thò ra một cái đầu.

Tóc xoăn nhổ phì phì mấy cọng cỏ trong miệng, chắp hai tay lạy trời lạy Phật, lẩm nhẩm một câu: "Tạ ơn trời đất, Phật tổ phù hộ.", rồi chạy trốn trong đêm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play