Bà cụ Phương liếc mắt ra hiệu, bác dâu Vương Hội Chinh lập tức lên tiếng lớn giọng: “Thấy tiệm nhà bọn em mới mở, mẹ chồng cũng thông cảm, nên từ tháng này, tiền sinh hoạt mỗi tháng tăng lên một trăm đồng nhé!”
Một trăm đồng? Đây là cả lương tháng của người bình thường đấy!
Mẹ Phương lảo đảo một chút, phải vịn vào bàn mới gắng gượng đứng vững: “Mẹ à, quán con mới khai trương, tiền mua nhà vay mượn tùm lum, mỗi tháng đều phải trả nợ người ta, một trăm đồng... tụi con thật sự không kham nổi đâu...”
Bác dâu cười khẩy: “Xuân Hà à, chúng ta làm chị em dâu bao nhiêu năm, còn lạ gì nhau nữa. Quán cô ngày nào cũng đông nghịt người mua, cô mà bảo không có tiền thì ai tin? Đừng ở đây bày trò tội nghiệp với chị, được hay không, cô nói dứt khoát một câu đi!”
Mẹ Phương nhìn mẹ chồng ngồi đó trầm mặc, lại nhìn bà chị dâu đang chống nạnh chỉ tay chỉ chân, trong lòng lạnh từng đợt.
Bà tự tay gây dựng, dậy sớm thức khuya, cực khổ mãi quán mới có chút khởi sắc, ấy vậy mà vừa ló chút hi vọng, những người này đã vội đến đòi chia phần. Lúc nhà mình không có cơm ăn, chẳng thấy ai chìa tay giúp. Rốt cuộc đây là loại người gì chứ?
Nhà mình mua nhà sửa nhà rồi mở tiệm nhỏ, toàn là vay nợ. Còn số tiền mà Phương Thanh được thưởng vì cứu người, họ vẫn chưa hề đụng đến. Không phải tiếc, mà là không muốn quá phụ thuộc, họ vẫn muốn dựa vào sức mình để thay đổi cuộc sống. Số tiền kia được gửi vào ngân hàng, dành cho tương lai Phương Thanh thi đại học, lo học phí...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT