Mẹ Phương nằm viện suốt một tuần, cuối cùng bác sĩ mới gật đầu cho xuất viện, còn dặn đi dặn lại rằng khi về nhà nhất định phải nghỉ ngơi, tuyệt đối không được để tâm trạng kích động quá mức.
Phương Thanh liên tục cảm ơn, đạp xe ba bánh chở mẹ về nhà. Sau khi tỉnh lại, điều mà mẹ Phương nhớ nhất chính là quán cơm. Liên tiếp mấy ngày không mở cửa buôn bán, mẹ Phương đau lòng cau mày, cảm thấy thiệt hại quá lớn, nhất quyết đòi quay lại mở tiệm.
Nhưng sau lần bị mẹ dọa sợ chết khiếp, Phương Thanh kiên quyết không cho bà làm việc nữa: “Mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Quán cơm mẹ đừng lo, buổi chiều mợ cả sẽ qua, có bọn con ở đây rồi, mẹ cứ yên tâm mà dưỡng bệnh.”
Dặn dò mẹ xong xuôi, Phương Thanh lại vội vàng trở lại trường.
Những ngày qua, cô và anh trai thay phiên nhau vào viện chăm sóc mẹ. Phương Thanh còn phải lo việc học, bận đến mức gót chân đá vào gáy. Vừa bước vào cổng trường thì liền va phải một người ngay trước mặt.
“Xin lỗi xin lỗi, là tớ không nhìn đường...” Phương Thanh vội vàng cúi đầu xin lỗi, ngẩng lên liền thở phào nhẹ nhõm.
“Phương Thanh? Em vội đi đâu thế?” Ôn Ninh bị đụng đau ở ngực, nhíu mày nhìn Phương Thanh gầy đi thấy rõ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play