"Đã tìm thấy chưa?"
Lưu Xuân Hà thấy con trai trở về liền lập tức bật dậy đón, nhưng con vẫn cúi đầu không nói một lời, bà liền hiểu rằng vẫn chưa tìm thấy người.
Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của con gái, rồi lại nhớ đến những vụ cưỡng hiếp liên tiếp xảy ra ở các khu phố khác trong thời gian gần đây, một luồng khí lạnh như bị chặn lại trong ngực bà, khiến bà tối sầm mắt lại và ngất xỉu.
"Nhị tẩu, nhị tẩu sao vậy?"
"Mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ tỉnh lại đi, mẹ ơi!"
Cô em chồng Phương Thúy Anh đỡ chị dâu nằm nghiêng trên giường đất, vội vã day huyệt nhân trung, vài giây sau, Lưu Xuân Hà mới hít sâu một hơi, từ từ tỉnh lại.
"Nhị tẩu, tẩu thấy khá hơn chưa? Tẩu đừng lo, em đã nhờ Cường Tử gọi hết anh em đi tìm rồi, chắc chắn sẽ đưa Thanh Thanh trở về bình an. Với lại Thanh Thanh còn nhỏ, biết đâu chỉ đang ham chơi ở nhà bạn mà quên mất giờ giấc..."
Lưu Xuân Hà lắc đầu. Con gái bà, bà hiểu rõ nhất. Trước bảy tuổi còn là một đứa bé nghịch ngợm, ngày nào cũng chạy nhảy khắp nơi, nhưng từ sau lần ngã cầu thang năm ấy, con bé đột nhiên thay đổi tính cách.
Ngày nào cũng chỉ ru rú ở nhà, không ra ngoài chơi, chán thì đọc sách, vẽ tranh giết thời gian, hoặc chạy bộ quanh sân, thậm chí còn học quyền cước với dượng của nó.
Còn nhỏ mà đã không thích giao du với bạn bè cùng lứa, nói năng cũng ít dần, không giống trẻ con chút nào.
Ban đầu bà tưởng con bé bị bệnh, nhưng đi khám bao nhiêu lần, bác sĩ đều bảo rất khỏe mạnh, có thể là vấn đề tâm lý. Nhưng lúc đó làm gì có bác sĩ tâm lý, bà đành kiên trì tìm cách nói chuyện với con gái.
Có lẽ bị làm phiền quá nên cuối cùng con bé cũng chịu nói chuyện nghiêm túc một lần. Nó nói đã mơ thấy một giấc mơ, trong đó bị người ta ức hiếp rất thảm, sợ quá nên không dám đi lung tung nữa.
Lúc đó bà chỉ thấy buồn cười, muốn nói đó là mơ linh tinh thôi, nhưng nét mặt hoảng loạn của con khiến bà nuốt lời lại.
Có lẽ để yên lòng, bà còn lén tìm người đến miếu xin bùa hộ mệnh treo đầu giường con gái, vậy mà thoắt cái đã mười năm rồi.
Mười năm qua, con bé không có lấy một người bạn, tính cách ngày càng lạnh lùng. Ngoài việc được thầy cô các môn khen là thông minh chăm chỉ, thì trong lớp ai cũng thấy nó là người lập dị.
Nghĩ đến đây, nước mắt Lưu Xuân Hà lại trào ra .
Chắc chắn đứa con gái đáng thương của bà đã xảy ra chuyện rồi! Nó tuyệt đối không phải đứa vì ham chơi mà đến tận giờ này còn chưa về nhà!
Phương Minh đầy vẻ tự trách, nếu không phải vì anh ấy làm chậm trễ thời gian, thì em gái đâu đến nỗi mất tích đến giờ!
"Mẹ đừng lo, em gái sẽ không sao đâu. Con sẽ tiếp tục đi tìm, chắc chắn sẽ đưa em về!" Nói rồi anh ấy vén rèm lên, lao vào màn đêm.
Nhà họ Phương giờ tràn ngập u sầu, còn bên ngoài cũng hỗn loạn không kém.
Dượng của Phương Thanh – Triệu Cường – đã gọi hết các đồng nghiệp và bạn bè thân thiết, chia nhau tìm kiếm từng con phố.
Nhưng đã quá nửa đêm, cả thị trấn Kính Đàm gần như bị lật tung mà vẫn không tìm thấy con bé Thanh Thanh kia.
Mấy người đàn ông nhà họ Phương đều mang nặng lo âu, chẳng biết ăn nói sao với người nhà, ai nấy đều rúc vào góc tường, dưới chân là tàn thuốc la liệt.
Triệu Cường hút hết điếu cuối cùng, đứng phắt dậy, giẫm mạnh tàn thuốc rồi nhìn anh cả và hai đứa cháu ngoại đang ngồi xổm bên cạnh, thở dài:
"Anh cả, anh đưa bọn trẻ về nghỉ trước đi. Em tiếp tục đi xa hơn với mấy anh em nữa, em không tin là người sống mà lại có thể biến mất được!"
Triệu Cường kéo chặt mũ, đạp chân lấy sức rồi lại nhanh chóng hòa vào màn đêm.
Toàn huyện Kính Đàm náo loạn cả đêm, cuối cùng đến cả cảnh sát cũng được huy động, kiểm tra từng địa điểm khả nghi, nhưng vẫn không có kết quả.
Trưởng đồn cảnh sát – Ôn Hữu Lương – sau khi phân công nhiệm vụ cho cấp dưới xong cũng lê bước chân mệt mỏi về nhà. Ông gõ cửa rất lâu, Ôn Ninh mới ra mở.
Ôn Ninh vừa mở cửa, chưa kịp giải thích rằng nhà có thêm một người lạ, thì em gái Ôn Linh đã chạy ra, kéo tay ba và kể hết mọi chuyện.
"Ý con là, đứa trẻ đó, hiện đang ở nhà mình?" Ba Ôn ngơ ngác, hóa ra bọn họ lật tung cả thị trấn mà người lại ở ngay dưới mí mắt?
Thấy Phương Thanh ngại ngùng vén rèm bước ra, ba Ôn sững sờ, chỉ vào hai đứa con một lúc lâu mà không thốt nên lời, cuối cùng tức giận ngồi phịch xuống ghế, tức giận chống gối.
"Hai người các con cứu người mà sao không nói sớm? Cả đêm qua bên ngoài loạn hết cả lên, ba người trong nhà không nghe được chút động tĩnh nào sao?"
Ôn Linh bĩu môi giải thích: "Tối qua cậu ấy bị một đám lưu manh chặn trong hẻm, bọn con sợ họ quay lại nên có người gõ cửa cũng không dám mở. Ai biết được bên ngoài là người tốt hay kẻ xấu đâu chứ..."
Ba Ôn nghe xong chỉ biết thở dài, dù sao thì con bé cũng không sao, coi như họ không phí công. Ông ấy đành đứng dậy, dắt xe đạp ra cửa.
"Thôi, khỏi nghỉ ngơi nữa. Ba đưa con bé về nhà, để nhà người ta khỏi lo lắng thêm..."
Phương Thanh quay lại nhìn hai anh em họ Ôn một cái, cúi đầu thật sâu, định nói gì đó nhưng lại bị Ôn Linh kéo ra cửa: "Được rồi được rồi, về nhà trước đã. Dù sao chúng ta cũng học cùng trường, sau này còn nhiều dịp để nói chuyện."
Phương Thanh ngồi sau xe, tay nắm chặt yên xe ở dưới, rồi quay đầu nhìn về phía cổng sân nhỏ.
Hai anh em đứng trước cửa, thấy cô quay đầu lại thì mỉm cười vẫy tay chào.
Trong ánh ban mai, thiếu niên thiếu nữ đứng yên lặng, ánh nắng vàng phủ lên người họ như thần tiên giữa trần gian, làm tan biến hết bóng ma trong lòng Phương Thanh.
Cảnh tượng đó, Phương Thanh nhìn rất lâu, mãi đến khi xe rẽ qua khúc cua, cô mới thu lại ánh mắt. Nhưng gương mặt vốn bao năm không nở một nụ cười, cuối cùng cũng hiện lên chút sức sống.
Phương Thanh được đưa an toàn về nhà họ Phương. Vừa bước vào cổng, Lưu Xuân Hà lập tức chạy ra ôm chặt lấy con gái, nhìn từ đầu đến chân mấy lượt, thấy con không sao, bà vừa khóc vừa đấm nhẹ vào vai con.
"Con bé chết tiệt này, con đi đâu vậy hả... hu hu hu... con có biết cả nhà sắp phát điên vì lo không? Đồ vô lương tâm... sao giờ con mới về hả..."
Nhìn mẹ mình như phát điên, cuối cùng Phương Thanh cũng tiến lên ôm lấy bà, trút hết mọi uất ức từ kiếp trước mà không có nơi để giãi bày ra.
Dù đã sống lại được mười năm, nhưng suốt mười năm qua cô vẫn luôn bị nỗi sợ hãi của quá khứ bao trùm.
Chỉ đến lúc này, cô mới thật sự hiểu rằng, chỉ khi không trốn tránh quá khứ, dám đối mặt với cuộc đời mới, thì linh hồn mình mới có thể thoát ra khỏi thời khắc ấy.
Nhìn những người thân xung quanh, cùng người mẹ trước mắt vẫn còn trẻ trung và khỏe mạnh, lần đầu tiên Phương Thanh thật lòng cảm ơn ông trời vì đã cho cô cơ hội làm lại cuộc đời.
Tựa đầu vào vai mẹ, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
"Mẹ, con về rồi."