Ôn Linh nhẹ nhàng đặt Phương Thanh lên chiếc giường nhỏ trong phòng, cẩn thận lau sạch bùn đất trên tay và người cô, vừa giặt khăn vừa không nhịn được mà mắng chửi đám lưu manh kia.

Ôn Ninh đi đến cửa phòng của em gái, gõ nhẹ lên cánh cửa đang mở:

“Nhị Linh, anh tìm được ít rượu thuốc, em mang vào xoa cho cô ấy một chút.”

“Anh, em đang bận tay, anh cứ để lên bàn đi.”

Ôn Linh vén mái tóc đang rối tung của Phương Thanh ra, dùng ngón tay chải lại cho gọn, rồi lau sạch đất cát trên mặt cô, lúc này mới thấy rõ diện mạo của cô gái:

“A, thì ra là cậu ấy!”

Ôn Ninh vừa đặt đồ xong, chuẩn bị rời đi thì nghe câu đó liền dừng lại:

“Em quen à?”

Ôn Linh nhìn Phương Thanh đang nằm mê man, khẽ gật đầu:

“Cậu ấy học cùng khối với em, học lớp 1, tên là Phương Thanh.”

Phương Thanh?

Ôn Ninh cũng thấy cái tên này quen quen, hình như đã nghe ở đâu đó, còn đang nghĩ ngợi thì Ôn Linh đã tiếp tục lải nhải:

“Mới vào học thôi mà cậu ấy đã nổi khắp khối, học giỏi lại xinh, đến mức nhiều nam sinh nhìn thấy là đỏ mặt. Nhưng mà cô nàng này kiêu dã man, không thèm nói chuyện với ai hết. Con trai bị phớt lờ thì thôi, ngay cả bọn con gái tụi em muốn làm quen cũng bị cậu ấy lạnh mặt từ chối. Mới đầu năm mà cả trường đã biết lớp 10 có một mỹ nhân lạnh lùng như trên trời rơi xuống rồi...”

“Anh nói xem có khi nào cậu ấy bị bệnh không, ngoài mấy tiết thể dục bắt buộc thì toàn thấy cậu ấy trốn trong thư viện. Nghe nói sắp mượn hết cả một dãy sách luôn rồi!”

Ôn Linh than xong thì chợt thấy có chút lo lắng. Lỡ đâu Phương Thanh tỉnh lại rồi lại lạnh lùng trách móc cô ấy xen vào chuyện người khác thì sao?

“Anh, rồi bây giờ... mình phải làm sao đây?”

Ôn Linh buồn rầu ngồi một bên, vừa giặt khăn mặt vừa lo lắng suy nghĩ, không hề để ý vẻ mặt ngẩn ngơ của anh trai.

Đã trễ thế này, thầy cô trong trường đã sớm về hết, cô ấy cũng chẳng biết nhà Phương Thanh ở đâu. Mà dù có biết thì cũng chẳng có phương tiện gì để đưa cô về, chẳng lẽ lại dắt nhau ra ngoài giữa đêm tối?

Nghĩ đến mấy vụ cưỡng hiếp mà ba cô ấy mới tiếp nhận gần đây, Ôn Linh rùng mình, quyết định đêm nay cứ ngoan ngoãn ở yên trong nhà.

Ôn Ninh lại đăm chiêu khi nghe em gái nhắc đến “mượn sách”?

Không trách được anh lại thấy cái tên Phương Thanh này nghe quen quen. Hóa ra chính là cái người mà hồi cấp hai thường xuyên mượn trước mấy cuốn sách anh đang nhắm đến trong thư viện!

Hồi đó anh còn tức đến mức tưởng đối phương cố tình chơi khăm mình. Sau này mới biết từ cô thủ thư rằng người đó gần như đã mượn hết sạch sách trong thư viện. Lúc ấy anh mới hết giận, mà còn thấy ngạc nhiên vì sức đọc quá khủng khiếp.

Thậm chí anh từng muốn làm quen với người đó, nhưng rồi đột nhiên nghe tin cô không còn đến thư viện nữa. Khi ấy anh còn tiếc nuối vì đã để lỡ một đối thủ. Không ngờ hôm nay lại gặp lại!

Càng bất ngờ hơn, người đó không chỉ là nữ mà còn là học sinh mới cùng khối với em gái mình?

Ôn Ninh nhìn về phía cô gái trên giường. Dù gương mặt cô sưng tấy, nhưng qua ánh mắt, lông mày vẫn có thể thấy được nét đẹp vốn có. Anh hơi ngượng, giơ tay che miệng, khẽ ho một tiếng:

“Khụ, dù sao thì người cũng đã cứu về rồi, chờ cô ấy tỉnh lại rồi tính tiếp.”

Thấy đồng hồ trên bàn, Ôn Ninh biết hôm nay ba chắc lại không về, nên đơn giản nấu ít cháo, hai anh em ăn xong rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Trời dần khuya, từ phía ngoài phố đột nhiên vang lên những tiếng la hét hỗn loạn.

Nhưng vì sợ đám lưu manh quay lại, hai anh em Ôn gia đã khóa kín cửa nẻo từ lâu, nên hoàn toàn không hay biết gì.

Nửa đêm, Phương Thanh từ từ tỉnh dậy.

Cơn đau nhức khắp người khiến cô dần tỉnh táo, nhưng trong căn phòng tối đen như mực, cô không nhìn thấy gì, tạm thời cũng không rõ mình đang ở đâu. Cô mở to mắt để thích nghi với bóng tối, sau một lúc lâu mới từ từ sờ soạng, xác định được mình đang ở trong một căn phòng.

Dưới tay là chiếc đệm mềm mại, còn vương mùi xà phòng dịu nhẹ. Phương Thanh không biết mình được cứu, cứ tưởng là bị bán đi hoặc bị nhốt. Trong đầu cô đủ loại suy đoán hỗn loạn, nhưng khi bàn tay vô tình chạm phải một bàn tay khác, tất cả suy nghĩ lập tức ngưng lại, cô hoảng loạn hét lên:

“Á! Ma a!!”

Giọng cô khàn đặc phối hợp với chiếc lưỡi cứng đơ, âm thanh vừa phát ra đã khiến chính cô sững sờ, nhưng chưa kịp phản ứng thì “ma nữ” kia đã bị tiếng hét dọa cho rớt xuống đất.

“Ai đó!? Có chuyện gì vậy!?”

Trong lúc căn phòng vang lên tiếng lục đục lộn xộn, đèn trần bật sáng, cả Phương Thanh trên giường và Ôn Linh dưới đất đều chớp mắt vài cái mới dần thích nghi với ánh sáng và nhận ra nhau.

Nhưng hai người đều im lặng trong giây lát, chỉ ngượng ngùng nhìn nhau không nói, chẳng biết mở lời thế nào.

Phương Thanh thấy người kia hơi quen mắt, vừa định hỏi thì cửa phòng bị mở tung.

“Chuyện gì vậy? Linh Tử, sao em đứng đất trần chân thế? Mau mang dép vào...”

Ôn Ninh vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Phương Thanh đang ngồi trên giường, câu nói nghẹn ngay trong cổ họng.

Không khí kỳ lạ chùng xuống vài giây, rồi Ôn Ninh ngượng ngùng quay mặt đi: “Cô... đừng sợ, bọn chúng đi hết rồi. Anh em tôi nhân lúc đó đưa cô về đây. Chỉ là... không biết nhà cô ở đâu, mà trời thì đã khuya...”

Chưa cần Ôn Ninh nói hết, Phương Thanh đã hiểu mọi chuyện.

Thì ra người cứu mình chính là hai anh em này. Trước khi ngất, cô có nghe thấy tiếng ai đó hét “Cảnh sát tới rồi”, chắc chắn cũng là tác phẩm của bọn họ.

Nghĩ vậy, Phương Thanh lập tức quỳ ngay ngắn xuống đất, dập đầu cảm ơn hai người.

Hành động bất ngờ của cô khiến hai anh em giật mình, Ôn Linh vội vàng chạy đến ngăn lại:“Ơ, cậu làm gì vậy? Thời buổi nào rồi mà còn quỳ lạy cảm ơn..."

Thấy Phương Thanh vẫn định dập đầu tiếp, cô ấy đành kéo tay cô lại. Nhưng khi Phương Thanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẫm nước mắt khiến những lời định nói nghẹn nơi cổ họng, tất cả đều biến thành ngạc nhiên.

“Cậu... không cần thế đâu... Mọi chuyện đều qua rồi mà!”

Phương Thanh nhìn hai anh em trước mặt, định nói lời cảm ơn, nhưng vừa mở miệng nước mắt lại trào ra.

Một chiếc khăn mặt được đưa đến trước mắt. Phương Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy một thiếu niên đang đứng bên cạnh giường, cô có cảm giác đã từng gặp người này ở đâu đó.

Cậu thiếu niên trông vẫn còn hơi non nớt, nhưng dáng người cao ráo, thẳng lưng. Khuôn mặt thanh tú khiến người ta cảm thấy rất thoải mái nở nụ cười dịu dàng, bàn tay với xương khớp rõ ràng cầm chiếc khăn sạch, cả người toát ra vẻ điềm đạm, ấm áp.

Có lẽ vì ánh mắt Phương Thanh quá chăm chú, gương mặt như ngọc của thiếu niên ấy lại hơi ửng đỏ lên.

Phương Thanh bối rối thu ánh mắt lại, ngượng ngùng nhận lấy khăn, lí nhí cảm ơn một câu.

Sau một hồi hỗn loạn, ba người đều chuẩn bị quay lại giường nghỉ ngơi. Nhưng đúng lúc đó, ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play