Trải qua một tuần tăng ca liên tục, cuối cùng cô út và mấy người bạn thân cũng làm xong hai ngàn đôi găng tay. Số còn lại cũng lần lượt được bán hết thông qua các mối buôn sỉ. Tính toán tổng thể, sau khi trừ hết nhân công và chi phí, vậy mà Phương Thanh và cô út lời đến hơn bốn mươi đồng!

Cầm tờ tiền giấy mười đồng màu xanh trong tay, Phương Thanh cảm thấy đặc biệt vững dạ. Cô đưa hết tiền cho cô út, nhưng cô út lại nhất quyết chia một nửa cho cô: “Cầm lấy đi. Nếu không nhờ cháu nghĩ kế hoạch, cô út còn chẳng dám mơ tới số tiền này. Đây là phần cháu đáng được nhận, cầm lấy đi!”

Phương Thanh từ chối rất lâu, cuối cùng cũng đành cẩn thận nhận lấy. Nhìn chằm chằm vào số tiền trong tay, càng nhìn càng thấy yêu thích, bỗng cô lại nhớ ra điều gì, vội kéo tay cô út: “Cô ơi, mấy miếng vải vụn còn dư sau lần may găng tay trước còn không?"

Cô út gật đầu: “Còn nhiều lắm, có thể ghép lại làm nệm ghế, sao cô nỡ vứt chứ? Này, con nhóc này, cháu lại nghĩ ra trò gì nữa đây?”

Phương Thanh bèn bày tỏ hết kế hoạch của mình. Cô út nghe xong thì không ngừng khen ngợi, khen rằng cháu gái học không uổng công, cất tiền xong thì đi ngay để tìm Triệu Cường bàn bạc việc này.

Nhà họ Phương, giữa những lời đàm tiếu của người khác, vẫn đang âm thầm cố gắng vươn lên.

Triệu Cường nhanh chóng liên hệ được mấy xưởng cưa, đặt mua một đợt gậy gỗ, rồi tới cửa hàng đồ sắt mua thật nhiều dây kẽm. Tất cả đem về chất đầy sân, mấy người liền bắt đầu gia công.

Triệu Cường chịu trách nhiệm mài nhẵn các cây gậy. Phương Thúy Anh và mấy người còn lại thì phân loại vải vụn, dùng dây kẽm buộc lại, rồi gắn vào đầu cây gậy, dùng đinh ngắn cố định, sửa sang lại hình dáng, một cây cây lau nhà bằng vải bông liền ra đời.

Ngay khi vừa ra mắt, cây lau nhà của họ đã thu hút sự chú ý ở huyện Kính Đàm. Trên thị trường đúng là có bán cây lau nhà, nhưng đều là hàng vận chuyển từ nơi khác về, nên giá cả đắt hơn đôi chút.

Còn sản phẩm của đám người Phương Thanh thì do người địa phương sản xuất, lại ép chi phí xuống mức thấp nhất, rất nhanh đã lọt vào mắt các tiểu thương. Chẳng bao lâu sau đã có nhiều người tới hỏi mua. Trước Tết, toàn bộ sản phẩm trong tay Phương Thanh đã bán sạch!

Ba người ngồi trong điểm sản xuất nhỏ hẹp tồi tàn, đếm những tờ tiền giấy một đồng màu cam, càng đếm càng phấn khởi. Triệu Cường gãi đầu ngượng ngùng khi nhận tiền từ tay Phương Thanh. Khuôn mặt tưởng như hung dữ ấy, lúc này lại có chút ngại ngùng:

“Cái này... Cái này không hay lắm đâu, Thanh à, dượng chỉ giúp chút việc vặt thôi, cầm tiền thấy ngại ghê...”

Phương Thanh thấy dượng út ngay thẳng bèn nhét tiền vào tay dượng ấy, rồi quay sang nhìn cô út: “Lần này mà không có cô út với dượng út, một mình cháu cũng chẳng làm nổi. Lần này cháu chỉ nhận phần nhỏ thôi, phần lớn cho cô và dượng. Coi như tiền mừng trước cho các em tương lai của cháu nhé!”

Cô út bị nói tới đỏ mặt, véo Phương Thanh một cái rồi mới sung sướng ngắm nghía tiền trong tay. Tuần trước khi đang làm cây lau nhà, cô ấy bỗng choáng váng ngất xỉu, đi khám mới biết mình đã có thai.

Sau đó, Phương Thanh và Triệu Cường nhất quyết không cho cô ấy làm việc nặng nữa, nhưng cô ấy không yên tâm nên vẫn khăng khăng đòi ở lại giúp. Triệu Cường đành phải tìm thêm một người làm phụ, để Phương Thúy Anh giám sát chỉ đạo. Tuy làm vậy khiến chi phí tăng lên, nhưng dù sao con cái vẫn là quan trọng nhất.

Ba người chia tiền xong, ai nấy hớn hở về nhà. Nhưng chưa được mấy hôm, Triệu Cường đã hấp tấp chạy tới, mang theo một tin xấu:

“Thanh ơi, xảy ra chuyện rồi! Vừa rồi xưởng may gọi tới nói lô vải vụn dành riêng cho mình bị bán mất rồi, bán cho người khác rồi!”

Cái gì cơ?!

Phương Thanh vốn đã đoán được sẽ có người nhảy vào cạnh tranh, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy! Cô bật dậy khỏi ghế, làm mực đổ tung tóe đầy bàn, cũng chẳng kịp lau, vội khoác áo khoác và quàng khăn rồi cùng dượng lao ra cửa, chạy thẳng tới xưởng may.

Tại cửa sau xưởng may, một người đàn ông thấp lùn đang bắt tay chào tạm biệt với phó chủ nhiệm. Sau lưng anh ta là một chiếc xe ngựa cũ kỹ, chất đầy ắp vải vụn.

Phương Thanh liếc một cái là hiểu ngay, chắc chắn chính người này đã cướp mất đơn hàng của họ.

“Đợi chút đã! Chủ nhiệm Vương, đợi một chút!” Dượng út và Phương Thanh chạy tới mướt mồ hôi, chặn lại chiếc xe ngựa đang chuẩn bị rời đi, lúc này mới phát hiện người đàn ông thấp bé kia chính là tên làm thuê thời vụ từng giúp họ lúc trước! Nhưng Phương Thanh chẳng buồn để tâm, vội vàng chặn cánh cửa sắt đang đóng, cố gắng chui đầu vào khe cửa: “Chủ nhiệm, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Lô vải vụn này đáng lẽ phải để lại cho chúng tôi mà, sao lại bán hết cho anh ta rồi?”

Chủ nhiệm Vương cười gượng, ngăn của chính lại không để cho hai người vào: “Chuyện này không thể trách tôi, người ta trả giá cao hơn, hơn nữa số lượng cũng lớn hơn các người nhiều. Đây là quyết định từ cấp trên, tôi là một chủ nhiệm nhỏ, cũng chỉ biết làm theo. Hai người cứ chờ đi, lô sau tôi đảm bảo giữ lại cho!”

Nói rồi ra hiệu cho hai công nhân bên cạnh, ba người cùng dập mạnh cánh cửa sắt "rầm" một tiếng, đóng chặt.

Phương Thanh đứng trước cửa vỗ mãi cũng chẳng ai mở.

Cô có chút ngỡ ngàng, việc làm ăn vừa mới khởi sắc, chẳng lẽ thế là xong rồi? Cô còn tính dịp Tết này mua cho nhà một cái TV nữa kia mà. Giờ thì đến cả nguyên liệu cũng không có…

Thấy chiếc xe ngựa chuẩn bị lăn bánh rời đi, Phương Thanh cắn răng, liều lĩnh lao tới, nắm chặt một bao vải vụn kéo mạnh xuống.

Người đàn ông thấp lùn thấy vậy lập tức quất roi, con ngựa đau quá hí vang rồi phi nhanh về phía trước. Phương Thanh bị bất ngờ, bị kéo trượt cả đoạn, cuối cùng tay không còn sức bám, ngã dúi vào vũng bùn.

Triệu Cường đuổi theo phía sau, tim như nhảy khỏi lồng ngực, đuổi kịp Phương Thanh rồi đỡ cô dậy, kiểm tra khắp lượt, thấy Phương Thanh chỉ bị trầy da, lúc này anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Con bé ngốc này, liều mạng làm gì! Có mấy miếng vải vụn thôi mà, mất thì thôi! Cùng lắm dượng lại đi tìm cho cháu. Cháu là sinh viên tương lai của nhà mình, nếu cháu xảy ra chuyện, dượng ăn nói sao với cô cháu bây giờ? Sau này tuyệt đối không được như vậy nữa nghe chưa!”

Phương Thanh bị ngã vẫn còn ngơ ngác. Nhìn chiếc xe ngựa mất hút nơi cuối con đường, cô thấy như hy vọng cũng tan biến theo.

Cho đến khi dượng lo lắng gọi, cô mới sực tỉnh. Nỗi tủi thân dâng trào: ":Dượng ơi, cây lau nhà của cháu coi như tiêu rồi... Mấy hôm trước cháu còn hứa với ông chủ Từ là sẽ để dành cho ổng thêm ít hàng, tiền cọc cũng nhận rồi, giờ không có vải vụn, phải làm sao bây giờ...”

Nhìn cô cháu gái xưa nay mạnh mẽ nay lại khóc nức nở, Triệu Cường cũng thấy xót xa. Anh ấy xắn tay áo, lau nước mắt cho cô, phủi sạch bùn đất trên quần áo rồi cười an ủi: “Không sao đâu! Chuyện này không đáng lo! Bên Hà Tây còn một xưởng may nhỏ nữa, dượng đi hỏi liền, cháu đừng lo, không sao đâu..."

Phương Thanh lau nước mắt, khập khiễng theo dượng đến xưởng may khác. Nhưng vừa tới nơi thì biết, mấy hôm nay vải vụn đang rất khan hiếm, phần lớn đã bị người ta mua trước. Thậm chí muốn đặt hàng cũng được báo giá cao hơn nhiều so với trước.

Phương Thanh ngồi thụp xuống mép đường, gió lạnh thổi đến đỏ cả mũi. Cô nhìn những mảnh vải trong tay, lòng buốt giá: “Dượng, mấy nguyên liệu đang làm dở đều trả lại hết đi...”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play