Ngay trong ngày, Phương Thanh đã tìm gặp Vương Tuyết Phi, nói rõ mong muốn tìm đầu mối buôn sỉ, hy vọng cô ấy có thể hỏi giúp trong nhà. Cô còn kể về xu hướng phát triển của thị trường tương lai, mong rằng những lời này có thể thuyết phục được ba của Vương Tuyết Phi.
Tưởng rằng chuyện này phải kéo dài lâu lắm, không ngờ ngay hôm sau, Vương Tuyết Phi đã mang về phản hồi của ba mình:
“Ba mình nói, ở các thành phố ven biển bây giờ đã có người làm loại cặp như bạn rồi, hơn nữa giá lại rẻ, mẫu mã đa dạng nữa. Cặp của cậu cũng đẹp đấy, nhưng không có lợi thế về giá cả, nên là...”
Phương Thanh gật đầu tỏ ý hiểu, trước kia là cô quá cố chấp, chẳng hiểu gì về thị trường. Dù kế hoạch nhìn thì hoàn hảo, nhưng chỉ cần một mắt xích trục trặc, hậu quả cuối cùng cô không gánh nổi.
Lúc trước, trong lòng cô vẫn luôn ôm chút may mắn, chỉ đến khi ba của Vương Tuyết Phi chỉ ra từng điểm rủi ro, cô mới thật sự nhận ra suy nghĩ ban đầu của mình ngây thơ thế nào.
“Giúp mình cảm ơn ba cậu. Nếu không có lời ông ấy nhắc nhở, có khi mình thật sự sẽ lỗ nặng.”
Vương Tuyết Phi cười hiền lành, dúi cho cô một nắm kẹo: “Nhưng mà ba mình còn khen cậu đó. Ông ấy nói đầu óc cậu rất được, dù còn thiếu kinh nghiệm, nhưng sau này chắc chắn làm nên chuyện. Mà ba mình ấy, đâu có tùy tiện khen ai đâu, cho nên cậu đừng có nản.”
Phương Thanh cảm động cười nhẹ, rồi từ dưới gầm bàn rút ra một chiếc cặp: “Đây là cặp mình hứa làm cho cậu, xem có hài lòng không?”
Vương Tuyết Phi ôm cặp vui sướng xoay vòng vòng tại chỗ. Nhưng khi thấy Phương Thanh không nhận tiền thì lại quýnh lên, cuối cùng cố chấp nhét lại một đồng coi như tiền công, rồi ôm cặp chạy mất.
Sau chuyện này, giấc mộng kinh doanh độc lập của Phương Thanh tạm thời tan thành mây khói, mấy ngày liền cô đều buồn rầu không vui. Cho đến cuối tuần khi về nhà, vừa vào sân thì thấy chú đang đi cùng một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt, Phương Thanh bỗng giật mình.
Kiếp trước, chính vì người bạn gái này mà chú bị đánh nhau vướng vào lao lý, đến tận khi nhiều năm sau khi Phương Thanh vào trại tâm thần mới gặp lại. Khi ấy người chú đã từng rất hăng hái đã bạc trắng nửa đầu, còn cô thì chưa kịp chờ chú tới đón, đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian ở chỗ đó...
Dù chú cô có hơi lông bông, nhưng đối với hai anh em Phương Thanh thì luôn quan tâm, vậy nên lần này, cô nhất định không thể để chú đi vào vết xe đổ nữa. Cô phải thay đổi vận mệnh của chú cô!
Nhưng phải làm thế nào đây, cần tính toán cẩn thận...
Nhìn chiếc cặp trên giường, nhớ lại lời của ba Vương Tuyết Phi, trong đầu Phương Thanh bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Cô nhớ ở huyện có một người đàn ông tên là Vương Đại Lực, thường xuyên chở hàng đi khắp các tỉnh thành. Nghe nói người này thật sự rất ngay thẳng phóng khoáng, làm ăn có nguyên tắc. Nếu chú cô có thể theo anh ta đi buôn, không chỉ tránh được tai họa sắp tới, mà còn có việc làm ổn định.
Sau bữa tối, chú lại sang nhà buôn chuyện. Phương Thanh kéo kéo tay áo của chú, ra hiệu bằng ánh mắt rồi bước ra ngoài sân.
“Nhóc con, sao vậy? Lại có đứa nào bắt nạt cháu à? Không sao, nói với chú, chú đòi lại công bằng cho!” Chú ấy vừa gặm quả táo héo vừa vỗ ngực đùng đùng như thật.
Phương Thanh lắc đầu, nhăn mặt nói về kế hoạch kiếm tiền vừa tan tành: “Chú à, dạo này càng ngày cháu càng thấy tiền quan trọng. Không có tiền, làm gì cũng khó. Cháu mà không phải còn đi học, thật muốn ra ngoài kiếm tiền giúp nhà...”
Phương Đức Lực phá lên cười, xoa đầu cháu gái: “Một nhóc con như cháu, cả ngày nghĩ mấy chuyện này làm gì? Giờ nhiệm vụ của cháu là học hành chăm chỉ, sau này thi đậu đại học, lấy được bằng cấp về cho nhà họ Phương chúng ta nở mày nở mặt! Tiền bạc ấy à, cháu muốn vàng muốn bạc, chú cũng đào cho cháu mang về!”
Phương Thanh chu môi: “Chú lại xạo rồi. Nếu chú giỏi thế, thì bây giờ lấy ra tờ một trăm cho cháu coi thử đi?”
Phương Đức Lực bị chua gái hỏi đến nghẹn họng, chợt cảm thấy quả táo trong tay cũng không còn ngon nữa, giơ tay ném luôn ra xa:
“Chú... chẳng qua là chưa có cơ hội thôi. Nếu có cơ hội kiếm tiền, chú đảm bảo có thể kiếm đầy tiền trở về!”
Phương Thanh thầm lườm trong lòng: chú đúng là chú của cháu, còn giỏi chém gió hơn cháu nữa.
“Cháu không tin đâu! Người ta như chú Vương bên khu Đông Tam, tuần nào cũng đi chở hàng, nghe nói mỗi lần cũng kiếm được cả trăm đồng, bây giờ người ta giàu tới mức thành phú hộ rồi! Còn đang tuyển người làm nữa đó! Nếu chú giỏi thật thì đi thử đi, không thì đúng là gạt con nít!”
Phương Đức Lực lần đầu thấy cháu gái mình khó đối phó như vậy, nhưng lời đã nói ra sao có thể để đứa nhỏ nói mình khoác lác chứ?
“Được rồi, chờ đó! Nhìn chú của cháu mang nhiều tiền về cho mà xem!” Sau khi hỏi kỹ tên đối phương, Phương Đức Lực chẳng còn tâm trạng tiếp tục tán dóc, liền chào anh hai và chị dâu rồi chạy xồng xộc ra ngoài.
Đợi chú ấy đi xa, Phương Thanh mới chợt nhớ ra, chú ấy chẳng mang đồng nào theo, cũng chưa nghĩ kỹ kế hoạch, cứ vậy mà đi à? Phương Thanh lắc đầu, chỉ đành ngẩng đầu cầu nguyện với trăng sáng, mong chú ấy bình an, thật sự tìm được việc mà an phận làm ăn.
Dù việc bán cặp sách thất bại, nhưng lại gợi mở cho Phương Thanh rất nhiều ý tưởng. Ngày thường, cô lại tiếp tục mày mò nghĩ cách kiếm tiền, đặc biệt là những buổi cuối tuần đến nhà cô Trương học vẽ cùng Ôn Linh. Tay cầm bút vẽ, trong lòng cô càng thêm quyết tâm phải làm ăn kinh doanh.
Cho đến một hôm, anh cả bị rách tay khi làm việc trong xưởng, nhìn đôi găng tay cũ rách nát kia, cuối cùng Phương Thanh cũng biết mình nên bán gì rồi.
Huyện Kính Đàm tuy là huyện nhỏ, nhưng quanh vùng có rất nhiều nhà máy. Ngoài nhà máy dệt, nhà máy rượu, nhà máy thép còn có vô số xưởng nhỏ. Người dân làm việc chân tay nhiều, vì thế nhu cầu về găng tay là rất lớn.
Cô út cầm chiếc găng tay nhìn mãi không nói, rồi ngẩng đầu nhìn cháu gái: “Thanh à, cháu không đùa cô út đấy chứ? Găng tay này chỗ nào chẳng bán, mình chẳng có gì hơn người ta cả...”
Phương Thanh chống cằm hỏi lại:“Cô ơi, cháu hỏi cô, giờ một đôi găng tay bán bao nhiêu?”
Cô út không tình nguyện nói: “Dưới công chào bán năm mao một bó, mười đôi.”
Phương Thanh gật đầu: “Vậy cô ước lượng xem một mét vải có thể may ra bao nhiêu đôi? Vải của mình có bền hơn, chịu lực giỏi hơn không?”
Cô út hiểu ý Phương Thanh, ước lượng sơ bộ, rồi lập tức sửng sốt:
“Lại có thể làm được nhiều thế? Nếu bán đúng giá thị trường, còn lời hơn lương một tháng của cô nữa đó! Nhóc con, cách này mà cũng nghĩ ra được...”
Cô út kích động vỗ vai Phương Thanh liên hồi, vỗ đến nỗi cô tê cả người. “Nhưng mà, bán ra ngoài thế nào mới là vấn đề. Nếu mỗi lần xuất được số lượng lớn thì mới hoàn vốn được.”
Cô út ngậm bút suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định nhờ bạn bè thân thích hỏi thăm các nhà máy xem có muốn đặt mua găng tay hay không. Lên kế hoạch xong, cô ấy liền mua mấy mét vải, tranh thủ buổi tối về nhà may găng tay, rồi nhờ chồng và mấy đứa cháu mang vào xưởng dò hỏi nhu cầu.
Một tuần sau, Phương Minh hớn hở chạy về, hét to: “Tin vui! Xưởng tụi anh đúng lúc đang định nhập một lô găng tay, mà loại tụi mình làm vừa bền lại giá hợp lý, bên phòng thu mua đã duyệt rồi đó!”