Triệu Cường tưởng cháu gái bị đả kích nặng nên mới nói lời bốc đồng, liền vội vàng ngồi xổm xuống khuyên nhủ: “Cháu đừng nản lòng, mấy mảnh vải vụn chắc chắn vẫn còn tìm được. Cùng lắm dượng bỏ thêm ít tiền...”

“Không! Dượng mau đến các xưởng gỗ, hủy toàn bộ đơn hàng đi. Nếu chỗ nguyên liệu đã gia công có thể chuyển nhượng được thì cứ chuyển nhượng luôn. Mình không làm cây lau nhà nữa.”

Thấy cháu gái thái độ nghiêm túc, không giống đang nói giận dỗi, Triệu Cường khó hiểu hỏi: “Nhóc con à, thật sự không làm nữa hả? Mẻ hàng trước mình bán cũng tốt mà...”

Phương Thanh hít sâu một hơi, nhìn ánh hoàng hôn khuất dần ở chân trời, chậm rãi giải thích: “Lô vải vụn kia đủ để họ làm ra hơn mười nghìn cây lau nhà. Những tiểu thương từng lấy hàng từ chỗ mình, giờ cũng đã mua một ít rồi. Nếu sau này hàng không mới hơn hoặc rẻ hơn, sẽ chẳng ai mua số lượng lớn nữa đâu. Huống hồ giờ ai cũng nhảy vào làm theo, chắc chỉ vài hôm nữa thôi, đầy đường toàn là cây lau nhà... Lúc đó, đừng nói lời lãi, không lỗ đã là may lắm rồi...”

Triệu Cường nghe thế thì thở dài một tiếng: “Nhóc con, tất cả đều tại dượng! Biết người biết mặt không biết lòng. Dượng thấy hắn làm việc nhanh nhẹn, cũng tưởng là người thật thà, mới cho vào xưởng giúp. Nào ngờ hắn lại...”

Nhìn dượng cúi đầu ủ rũ mặt mày, Phương Thanh cố gượng cười: “Dượng, dượng đừng tự trách nữa, không phải lỗi của dượng đâu. Cây lau nhà mình làm vốn đã đơn giản, chẳng có kỹ thuật gì phức tạp. Cho dù bọn họ không cố ý học lỏm, chỉ cần mua về tháo ra cũng nhìn ra cách làm.”

Triệu Cường nghe vậy gật đầu: “Nhưng mà mấy người này.. sao lại có thể...”

Phương Thanh hiểu rõ, thương trường là thế, chỗ nào kiếm được tiền là sẽ có hàng đống người đổ xô vào. Những người thật thà như dượng cô vốn không chịu nổi kiểu cạnh tranh này.

Tuy Triệu Cường bị chuyện này làm hụt hẫng, nhưng vẫn không cam lòng, chuẩn bị tiếp tục thử lại. Thế nhưng chỉ vài ngày sau, anh ấy phát hiện trên thị trường giá cây lau nhà đã bắt đầu giảm! Đầy đường toàn là cây lau nhà mà vẫn chẳng mấy ai mua.

Thấy tình hình như vậy, Triệu Cường xoa đầu, trong lòng không khỏi mừng thầm: May mà nghe lời con bé Thanh, hôm đó đã rút đơn hàng, nếu không số tiền lời trước kia cũng tiêu hết!

...

Chuyện cô út mang thai là niềm vui lớn nhất gần đây của nhà họ Phương, các nhánh trong nhà đều chuẩn bị quà cáp mang sang chúc mừng.

Mẹ Phương dẫn Phương Thanh đi quanh trung tâm thương mại một lúc lâu, cuối cùng do dự giữa hai món đồ:

“Ban đầu mẹ tính mua ít đồ sơ sinh, vừa tiện vừa đẹp. Nhưng bác dâu con nghe mẹ nói thì tranh mua trước rồi, mẹ cũng ngại mua trùng. Mà mấy món còn lại...”

Phương Thanh âm thầm nói tiếp trong lòng: Mấy món còn lại thì đắt quá.

Nhánh hai bọn cô, dù có hai lao động chính, nhưng tiền lương của ba chỉ đủ trang trải ăn uống hằng ngày, lại còn phải gửi bà nội 10 đồng mỗi tháng. Còn lương của anh trai thì ít ỏi, mẹ cô lại đang để dành để sau này cưới vợ cho anh.

Nên căn bản là không dư dả gì để mua quà cáp, huống chi món quà trước mắt với mẹ Phương lại là thứ xa xỉ.

“Cô út đối xử với nhà mình rất tốt, có chuyện gì cũng chạy qua chạy lại. Lần trước con... Dượng con còn đi tìm con cả một đêm, ơn này mình phải nhớ. Thôi, coi như mẹ mượn đỡ tiền của anh con...”

Thấy mẹ khó xử như vậy, Phương Thanh không nỡ, liền ngăn tay mẹ lại rồi nhanh tay rút ra vài tờ tiền giấy một đồng mới tinh trả tiền luôn.

Mẹ Phương nhìn số tiền đó, ngẩn người một lúc lâu mới thốt lên lời. Bà giật lại tiền, kéo tay con gái ra khỏi trung tâm thương mại.

Dẫn con ra góc vắng vẻ, mẹ Phương lập tức sa sầm nét mặt:

“Nói thật đi, tiền này ở đâu ra?”

Phương Thanh thở dài trong lòng: Cô biết, theo tính cách của mẹ, nếu phát hiện số tiền này chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung...

“Mẹ, đây là tiền con tự kiếm, là tiền mồ hôi nước mắt hoàn toàn sạch sẽ, không trộm không cướp, là công con thức mấy đêm liền mới có được đấy...”

Nhưng mẹ Phương lại nghĩ lệch hướng.

Dạo gần đây trong huyện mới mở một quán vũ trường, mở cửa vào ban đêm, suốt đêm âm thanh la hét hỗn loạn, người ra vào đều không ra gì, có cả mấy cô gái trẻ...

Chẳng lẽ... con gái mình sau chuyện lần trước đã “lỡ thì thì cho qua luôn” rồi sao? Mẹ Phương càng nghĩ càng giận, giơ tay lên định đánh.

Phương Thanh thấy vậy vội vàng giữ tay mẹ, vừa ngạc nhiên vừa tủi thân: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Con tự kiếm tiền cũng sai sao?”

Mẹ Phương tức đến phát run, giật tay ra, chỉ vào Phương Thanh giận dữ: “Con, con nói thật đi! Có phải... con đến cái chỗ đó không?”

Phương Thanh sững sờ, mẹ bị sao vậy? “Cái chỗ đó” là chỗ nào? Tự cô kiếm tiền mà mẹ không vui, còn tỏ vẻ muốn đánh chết cô là sao?

“Mẹ, có phải mẹ hiểu lầm gì không? Tiền này là con làm ăn mà có mà...”

Nhưng mẹ Phương đã hoàn toàn hiểu lầm: “Con mà cũng làm ăn? Từ nhỏ tới lớn ru rú trong nhà, đến kiến thức đời sống còn không có, làm ăn cái gì chứ? Mẹ cứ tưởng dạo này con thức đêm là học hành mệt quá, ai ngờ là đi ra ngoài lêu lổng!”

Nghe những lời trách mắng của mẹ, Phương Thanh thấy tủi thân vô cùng. Chẳng lẽ mình không ra khỏi nhà thì không thể hiểu thế giới bên ngoài? Tại sao những nỗ lực của mình, trong mắt mẹ lại giống như trò cười?

“Mẹ, có phải trong lòng mẹ, mẹ chưa từng tin tưởng con không? Dù con cố gắng thế nào, cố chứng minh ra sao, mẹ vẫn không tin con làm được đúng không?”

Phương Thanh hơi buồn, tuy mẹ rất thương cô, nhưng chưa bao giờ thật sự tin rằng cô có thể sống tự lập, càng không tin cô có thể làm tốt chuyện gì đó...

Phương Thanh vốn định giữ chuyện này như một món quà bất ngờ, chờ ba về sẽ kể, giờ thì không cần nữa rồi.

“Con với cô út làm găng tay với cây lau nhà, kiếm được một khoản tiền. Con nói thật đấy, mẹ không tin thì hỏi cô út đi.”

Phương Thanh nhét tiền vào tay mẹ đang sững sờ, rồi quay người về trường học. Dạo này bận nghĩ chuyện làm ăn, cô cũng thật sự xao nhãng việc học, coi như tranh thủ quay lại sớm để ôn bài vậy.

Mẹ Phương đứng nhìn bóng con gái khuất dần, mãi mới hoàn hồn. Găng tay? Cây lau nhà? Gì thế này?

Tuy còn nghi ngờ, nhưng bà vẫn xách theo một túi trứng gà sang nhà cô út, hỏi cặn kẽ từng chuyện, cuối cùng cũng tin: con gái mình thật sự kiếm tiền bằng năng lực!

Lúc đó mới nhớ lại thái độ ban chiều của mình, lần đầu tiên mẹ Phương thấy xấu hổ đến vậy, nhưng lại không dám xin lỗi trực tiếp, đành bảo con trai mang theo ít đồ ăn và quần áo sạch đến trường.

Lúc này trong trường vắng lặng, Phương Thanh ôm quyển sách ngồi trên ghế dài, tập trung học bài.

Nhưng vì trong lòng còn nhiều tâm sự, nên mãi chẳng học vào. Cô dứt khoát gấp sách lại, ngẩn ngơ nhìn hàng cây trụi lá trong sân trường.

Từ xa, Ôn Ninh đi tới, liền thấy một người đội mũ len đang thở dài với gốc cây trụi lá, miệng lẩm bẩm không ngừng, quả bông len trên mũ cũng đung đưa theo...

Giống hệt Vượng Tài nhà bà Vương, lần nào cũng vui mừng lắc lắc cái đuôi... 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play