Sự xuất hiện bất ngờ của Tóc xoăn khiến Lưu Tú Tú hoàn toàn không kịp phản ứng. Trước đó cô ta từng nghe nói đám lưu manh đó đã bị bắt vì dính líu đến mấy vụ cưỡng hiếp, không ngờ tên Tóc xoăn này lại dám quay về!

Thoát khỏi sự khống chế của hắn, Lưu Tú Tú cuối cùng cũng mở miệng:

“Không phải anh bỏ trốn rồi sao? Dạo này cảnh sát làm căng lắm, sao còn dám quay lại?”

Tóc xoăn trông tiều tụy như một tên ăn mày, chẳng còn chút dáng vẻ phong lưu như xưa. Hắn nheo mắt đầy hiểm độc nhìn Lưu Tú Tú đang ăn mặc sang chảnh trước mặt, nhếch môi cười đầy khinh khỉnh:

“Ha, tôi đã thành ra thế này rồi, còn gì phải sợ nữa? Cảnh sát bắt tôi vào, ít ra còn có cơm ăn, có chỗ ngủ, còn hơn phải trốn chui trốn lủi ngoài kia, đúng không, em gái Tú Nhi?”

Mặt Lưu Tú Tú tối sầm lại, tay siết chặt chiếc túi xách: “Nói đi, anh tìm tôi làm gì?”

Tóc xoăn gãi mái tóc bù xù, ngáp một cái: “Tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn để cảnh sát bắt thôi. Nếu tôi ngoan ngoãn khai ra ai là người sai khiến tôi làm chuyện đó, thì vừa được lập công, lại có chỗ tử tế qua đông. Biết đâu sang xuân lại được ra rồi...”

Lưu Tú Tú nghiến răng, cố hít sâu mấy hơi để trấn tĩnh. Cô ta biết rõ tên vô lại này đang uy hiếp mình. Giận đến run người, cô ta chỉ mong tên này khi đó chết luôn ở bên ngoài!

“Nói điều kiện của anh đi.”

Tóc xoăn nheo mắt, giơ lên một ngón tay đen đúa: “Tiền. Cho tôi tiền thì tôi sẽ im lặng.”

Lưu Tú Tú nhíu mày: “Ý anh là… mười đồng?”

Tóc xoăn lắc đầu, Lưu Tú Tú tiếp tục đoán: “Một trăm?”

“Không, là một nghìn.”

“Anh điên rồi sao? Tôi chỉ là học sinh, lấy đâu ra nhiều tiền thế cho anh!”

Nghe vậy, Tóc xoăn cười nhạt, xỏ tay vào túi định bỏ đi. Lưu Tú Tú vội kéo lại: “Khoan đã! Một nghìn tôi thật sự không có, chỉ có chưa đến một trăm. Tôi đưa anh hết, nếu thấy ít thì tôi cũng hết cách. Cùng lắm tôi chết cũng không nhận, cảnh sát chẳng làm gì được tôi đâu!”

Tóc xoăn dừng bước, nhìn cô ta một lúc lâu rồi cuối cùng cũng gật đầu. Nhận tiền xong, hắn nhanh chóng biến mất.

Lưu Tú Tú nhìn theo hướng hắn rời đi, giận dữ giẫm nát đám cỏ ven đường. Mãi đến khi trút hết bực tức, cô ta mới chỉnh lại phong thái, tiếp tục đi về phía nhà họ Tôn.

...

Phương Thanh đeo chiếc cặp mới đến trường liền trở thành tâm điểm chú ý. So với những chiếc cặp màu xanh lá cũ kỹ của học sinh khác, chiếc cặp hồng của cô đúng là sang chảnh hết phần người ta. Dù các nữ sinh có phần e ngại tính “nóng nảy” của cô, vẫn có vài người gan dạ tiến lại gần hỏi han.

Một cô bạn nhỏ bé, mũm mĩm rụt rè đến gần, vừa trò chuyện vừa len lén nhìn chiếc cặp nổi bật, theo sát Phương Thanh đến tận cửa lớp mới dám kéo tay hỏi giá cặp sách.

Phương Thanh đảo mắt: “Cậu nghĩ chiếc cặp này trị giá bao nhiêu?”

Cô bạn mập mạp chớp mắt, nhìn chiếc cặp một lúc rồi dè dặt nói: “Năm... năm hào?”

Phương Thanh hơi thất vọng, xem ra giá này vẫn chưa đạt kỳ vọng của cô, vậy thì chỉ có thể giảm bớt chi phí nhân công thôi. Vừa nghĩ vừa quay về lớp, hoàn toàn quên mất cô bạn vẫn đang nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối.

Sau một thời gian khảo sát và tính toán, cuối cùng Phương Thanh cũng đưa ra được một quy trình sản xuất hợp lý, tiết kiệm tối đa công đoạn và thời gian. Giờ chỉ còn thiếu chỗ gia công, công nhân và kênh tiêu thụ thì chuyện này cũng sắp hoàn thành rồi.

Nhưng mà lấy đâu ra kênh tiêu thụ bây giờ?

Cả hai kiếp, Phương Thanh chưa từng tiếp xúc lĩnh vực này chứ đừng nói đến chuyện bảo cô tìm được thị trường tiêu thụ. Nhìn sách vở trước mặt, cô chỉ biết than: quả nhiên, thực hành mới là chân lý!

Đúng lúc Phương Thânh đang mặt mày ủ rũ thì cô bạn mũm mĩm lại tìm đến.

“Phương Thanh à, cậu vẫn chưa nói cho mình biết, cái cặp đó cậu mua ở đâu thế?”

Phương Thanh đang đau đầu tìm đầu ra, thấy cô bạn mũm mĩm đến liền nói thẳng: “Không phải mua đâu, là nhà mình...ừm, nhà mình tự làm đấy. Sao? Cậu cũng muốn có một cái à? Nhưng giá không rẻ đâu...”

Cô bé mập vừa nghe mắt lập tức sáng rỡ, rút ra năm đồng đập "phịch" lên bàn: “Thế này... có đủ không?”

Phương Thanh sững người, không ngờ cô bạn mũm mĩm này lại ra tay hào phóng vậy. Nhưng nhìn tiền trên bàn, cô vẫn chần chừ, nghĩ một lát rồi đẩy lại:

“Nếu cậu thích thật, mình có thể nhờ người nhà làm giúp một cái, cậu chỉ cần tự chuẩn bị vải và phụ kiện là được. Dù gì cũng là bạn học, mình không thể lấy tiền của cậu được đâu.”

Thấy tiền bị đẩy lại, cô bạn luống cuống, vội đẩy lại lần nữa: “Vậy thì không được! Ba mình nói rồi, công sức người khác bỏ ra phải được trả công. Cậu đưa tiền này cho người làm cặp giùm mình nhé, coi như tiền công!”

Nhìn cô bạn mũm mĩm ngốc nghếch mà lại biết lý lẽ như thế. Hai người trò chuyện qua lại, Phương Thanh càng nói càng thấy hứng thú, thì ra ba của cô bạn này là dân buôn sỉ, đặc biệt là ở Quảng Châu. Thảo nào cô bạn chi tiền không hề do dự, hóa ra là như vậy...

“Vậy thế này nhé, coi như đây là tiền đặt cọc. Mình về nhờ người làm cho cậu, xong rồi thối lại phần còn dư.”

Cô bạn mũm mĩm cười tươi đến mức mắt híp lại: “Được được! Mình tên là Vương Tuyết Phi, lớp 4. Làm xong chỉ cần gọi tên mình là được!”

Cầm năm đồng trên tay, tim Phương Thanh đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên trong đời cô cầm trong tay số tiền lớn đến vậy. Nhìn đồng tiền, cô càng thêm quyết tâm, lập tức xin nghỉ học, về nhà bàn với cô út chuyện mở xưởng gia công.

Đợi đến tối, cô út mới vội vã về đến nhà, hai người liền chui vào phòng bắt đầu tính toán. Bởi vì cô út làm trong nhà máy dệt, việc nắm giá vải trên thị trường rất dễ. Dựa theo mức tiêu hao vật liệu khi may chiếc cặp của Phương Thanh, hai người miệt mài tính đến tận đêm, cuối cùng cũng ra được bảng chi phí vật liệu và công làm.

Gõ bàn tính liên tục, hai người càng tính càng phấn khích, cho đến khi Phương Thanh chợt tỉnh ra: “Cô ơi... tiền vốn của mình đâu ra?”

Tay Phương Thúy Anh đang tính toán đột nhiên sững lại, nhìn chằm chằm một lúc rồi mới lên tiếng: “Sao cô lại quên mất chuyện này chứ... Ai da, không có vốn, hai cô cháu mình hào hứng thế để làm gì chứ... Thôi kệ, ngủ đã, vốn để mai tính!”

Cả đêm Phương Thanh trằn trọc không yên. Sáng hôm sau, đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, cô ngồi lên xe đạp của anh trai.

Phương Minh nhìn quầng thâm của em gái, vừa đạp xe vừa cười. Nghe nói em gái muốn làm cặp sách để bán, phản ứng đầu tiên của anh là cho rằng em gái lại đang bày trò vớ vẩn. Nhưng rồi bỗng phanh gấp dừng xe lại: 

“Em nói gì? Mượn tiền? Thanh à, nghe anh khuyên một câu, làm ăn buôn bán là chuyện lớn, không phải việc dễ đâu! Em chỉ cần học hành chăm chỉ là được rồi, mấy chuyện khác đừng lo. Mà nếu để mẹ biết, chắc chắn em sẽ bị lột da đấy...”

Nhưng Phương Thanh đã hạ quyết tâm. Chuyện này, cô nhất định phải thử!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play