Sáng sớm cuối tuần, nắng vàng rực rỡ. Khi đi đến trước một căn nhà nhỏ, hai chị em đã mồ hôi nhễ nhại vì trời nóng.

Ôn Linh đi đến trước cổng sắt, gõ mấy cái. Sau tiếng lạch cạch vang lên, một con chó nhỏ giống chó Nhật chạy ra, áp sát cửa ngửi ngửi mùi bên ngoài.

“Nữu Nữu à, mau mở cửa cho chị đi.” Ôn Linh nghe được tiếng động, vui vẻ cúi đầu gọi khe khẽ qua khe cửa.

Quả nhiên, sau một tiếng "cạch", cánh cửa mở ra. Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Phương Thanh, Ôn Linh bế con chó nhỏ chạy nhanh vào sân: “Thanh Thanh, mau vào, tớ dẫn cậu đi gặp cô giáo Khưu.”

Phương Thanh vừa đi theo vừa tò mò quan sát xung quanh. Sân nhỏ vuông vức, diện tích không lớn nhưng lát toàn bằng đá xanh mài bóng, căn gác xép được xây tinh tế. Trên tường không chỉ có lớp đá sỏi màu ghi xám, còn được ghép thêm các viên gạch sứ tráng men tạo thành một bức tranh, hài hòa với cả kiến trúc ngôi nhà.

Góc phía tây của sân có một cây nhỏ, không rõ là giống gì, dưới cây có một chiếc ghế bập bênh phủ tấm chăn dày, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ với một quyển sách còn đang mở và một ấm trà thơm…

Lúc này hai người đã đến cửa nhà, Ôn Linh thành thạo thay đôi dép đi trong nhà, quay lại đưa cho Phương Thanh một đôi khác: “Thay dép vào nhé, cô giáo Khưu không thích ai mang giày vào nhà.”

Phương Thanh gật đầu, từ bên ngoài cũng có thể cảm nhận được chủ nhân nơi này là người yêu thích sự sạch sẽ, gọn gàng, làm khách thì phải tôn trọng chủ nhà.

Tầng một là phòng khách, có hai chiếc ghế sofa cũ dài đặt đối diện nhau. Sau lưng là một hàng cây xanh tươi tốt khiến cả căn phòng lập tức trở nên sinh động. Trên tường treo tranh thủy mặc, khiến người ta cảm thấy như thoát khỏi bụi trần. Phương Thanh đi theo Ôn Linh lên tầng hai, đi thẳng đến một căn phòng rộng rãi, sáng sủa. Ôn Linh gõ cửa rồi bước vào: “Cô giáo Khưu, em đến học rồi ạ.”

“Là Tiểu Linh à, mau vào đi. Đúng lúc cô muốn nói với em về bài tập lần trước.” Một giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút già nua vang lên khiến Phương Thanh lập tức sững người. Giọng nói này... sao mà giống hệt giọng của bà cụ xấu xí ở kiếp trước, người duy nhất từng mang lại cho cô hơi ấm?

Thấy Phương Thanh ngẩn người trước cửa, Ôn Linh kéo tay cô đi đến phía sau giá vẽ. Một người phụ nữ lớn tuổi tóc bạc, gương mặt hiền hậu xuất hiện trước mắt. Tuy không giống hẳn ký ức kiếp trước, nhưng ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp ấy khiến Phương Thanh run lên.

Không thể sai được, chính là bà cụ xấu xí đã từng dạy cô vẽ, từng an ủi cô!

Tuy không hiểu tại sao kiếp trước bà lại bị hủy dung, lưu lạc vào trại tâm thần, nhưng đây là lần đầu tiên cô được thấy khuôn mặt thật sự của bà ấy, nước mắt không kìm được cứ lặng lẽ tuôn rơi. Bà ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật tốt biết bao.

Phương Thanh đứng lặng quá lâu khiến cô giáo Khưu vốn nhiệt tình hiếu khách cũng để ý. Bà ấy ngẩng đầu nhìn qua kính lão, thấy một cô bé rất xinh đang ngắm mình, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt lưng tròng.

“Cô bé, cháu thấy không khỏe sao? Muốn ngồi nghỉ một chút không?”

Sự quan tâm của cô giáo Khưu kéo Phương Thanh về hiện thực. Cô vội lau nước mắt, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi ạ, vừa rồi có chút bụi bay vào mắt. Chào cô, cháu là Phương Thanh, rất vui được gặp cô.”

Cô giáo Khưu quan sát Phương Thanh, càng nhìn càng thấy thích, liền vẫy tay gọi cô lại gần, chỉ vào giá vẽ phía trước: “Cháu có muốn học vẽ không? Nếu muốn học, cô dạy miễn phí cho cháu.”

Ôn Linh lập tức hùa theo: “Đúng rồi đó, Thanh Thanh học đi, vậy sau này tụi mình có thể vẽ tranh với nhau mỗi ngày!”

Tất nhiên là Phương Thanh muốn học, nhưng nghĩ đến chi phí học vẽ thường rất cao, lòng hơi chùn lại. Cô giáo Khưu không vội, chỉ mỉm cười bảo cô cứ tham gia cùng trước, khi nào quyết định thì nói sau.

Nhà cô giáo Khưu chỉ có một mình bà ấy sống. Chồng mất sớm, con gái duy nhất đi du học, nghe nói có một đứa cháu ngoại rất lanh lợi, mỗi dịp Tết đều gửi quà về. Trên tường có mấy tấm ảnh, là cô giáo Khưu thời trẻ—khuôn mặt rạng rỡ như vậy, cô chưa từng thấy trên nét mặt bà cụ xấu xí trong ký ức.

Phương Thanh nhìn căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, nhìn bà cụ đang nghiêm túc giảng dạy, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xót xa. Ở kiếp trước, bà ấy từng dạy cô những nét vẽ cơ bản nhất, đó là khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi trong “nhà giam”. Cô chưa từng nghĩ rằng bà ấy thật sự là một cô giáo dạy vẽ. Vậy rốt cuộc bà ấy đã trải qua những gì mà cuối cùng lại kết thúc cuộc đời trong trại tâm thần?

“Thanh Thanh, mau lại đây xem, tranh của tớ có đẹp không?”

Tiếng gọi của Ôn Linh kéo cô trở về thực tại. Cô mỉm cười đi về phía bạn, hòa vào bầu không khí ấm áp đó...

Buổi chiều, vừa bước vào nhà, cô đã thấy cô út đang giúp mẹ muối dưa cải trong sân. Vừa thấy cô, cô út hớn hở chỉ vào phòng: “Vào mà xem, ba lô mới của con làm xong rồi!”

Làm xong rồi ư? Phương Thanh chạy vào phòng, lập tức nhìn thấy một chiếc ba lô hồng hai quai được đặt ngay ngắn trên giường. Chất vải dày dặn, dây đeo mềm mại, đeo lên vừa đẹp vừa tiện.

“Cô út đúng là giỏi quá! Hồi đó con chỉ vẽ sơ sơ thôi, cứ sợ cô làm không được cơ đấy.” Phương Thanh ôm lấy ba lô, không rời tay, tựa vào khung cửa nhìn cô út cười rạng rỡ.

Cô út vừa làm việc vừa đắc ý nhướng mày: “Thế nào, một cái ba lô mà cũng làm khó được cô út của con chắc?”

Phương Thanh nhìn chiếc ba lô, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo: “Cô út, cô thấy cái ba lô này người khác có thích không? Nếu mình làm hàng loạt rồi đem bán thì sao?”

Phương Thúy Anh dừng tay, nghĩ lại toàn bộ quá trình làm từ chọn vải, xử lý, cắt may..., rồi lắc đầu: “Cái ba lô này đúng là đẹp thật, nhưng từ khi chọn vải đến khâu cuối cùng, cô tốn đúng năm ngày trời. Nguyên liệu thì không bao nhiêu, nhưng công làm thì khó mà lời được...”

Nghe xong, Phương Thanh hơi nản lòng, ôm ba lô ngồi suy nghĩ mãi. Bỗng trong đầu hiện lên hình ảnh dây chuyền sản xuất trong phim kiếp trước, cô như nghĩ ra gì đó.

“Cô út, nếu chia nhỏ từng công đoạn, mỗi người chỉ làm một phần việc, tốc độ sản xuất có phải sẽ nhanh hơn không?”

PhươngThúy Anh ngạc nhiên nhìn cháu gái: “Con từng làm ở xưởng à? Mấy xưởng may là làm kiểu đó đó. Nhưng dù làm được đi nữa, con có chắc sẽ có người mua không?”

Phương Thanh bị câu hỏi làm cho nghẹn lời. Đúng là thế, không có đầu ra thì có hay đến mấy cũng không kiếm được tiền. Xem ra muốn dựa vào làm ba lô để kiếm sống vẫn còn xa vời.

Cô thở dài, đặt ba lô xuống rồi xắn tay áo phụ cô út làm việc, nhưng trong đầu vẫn đang không ngừng suy nghĩ cách giải quyết vấn đề...

Bên ngoài cổng trường cấp hai huyện Kính Đàm, Lưu Tú Tú tạm biệt vài người bạn, trang điểm lộng lẫy rồi nhanh chân đi về phía nhà họ Tôn. Nhưng vừa rẽ qua một con hẻm, một bàn tay to bất ngờ vươn ra, kéo mạnh cô ta vào trong.

Tiếng hét của Lưu Tú Tú bị bàn tay kia chặn lại. Đến khi nghe thấy giọng cười khàn khàn quen thuộc và thấy một lọn tóc xoăn ló ra từ phía sau, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em gái Tú Nhi à, lâu rồi không gặp.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play