Thấy con gái tự tin vững vàng trấn an mình, vợ chồng nhà họ Phương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Họ vốn đang lo con gái nghĩ quẩn, giờ thấy con không để bụng, họ cũng chẳng còn gì để giận nữa.

“Con nghĩ thông suốt là tốt rồi. Có điều, hôn ước năm đó là do ông nội con và ông lão nhà họ Lưu nói miệng thôi, chỉ sợ bà nội con mà biết chuyện, sẽ về nhà làm loạn...”

Phương Thanh hơi cau mày, sao cô lại quên mất chuyện này chứ! Ông nội mất mấy năm trước, bà nội vẫn luôn sống ở nhà bác cả, gần mộ ông hơn, suốt từng ấy năm cũng chưa từng về lại nhà cũ.

Giờ thì hôn ước ông nội đã định bị hủy, mà bà nội lại là người luôn xem trọng lời hứa, e là sẽ nổi trận lôi đình mất thôi...

Phương Thanh trằn trọc cả đêm, nghĩ xem nếu bà nội biết thì nên giải thích thế nào. Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong, sáng sớm hôm sau, bà nội đã được cả nhà bác cả hộ tống, hùng hổ trở về rồi!

Anh trai cô tóc tai rối bời ra mở cửa, vừa ló đầu vào đã bị bà nội mắng xối xả. Sau đó, bà cụ đi thẳng vào phòng khách, chống gậy ngồi ngay ghế chính, chờ cả nhà nhánh thứ hai đến đông đủ.

“Các người xem bây giờ là mấy giờ rồi? Cả đám còn trùm chăn ngủ say như chết! Hừ! Nếu là ngày xưa, cái nhà lười biếng như vậy thì chỉ có nước chờ đói chết thôi!”

Tuy Phương Thanh đã quần áo chỉnh tề, nhưng vẫn chưa kịp rửa mặt chải đầu. Nhìn đồng hồ trên tường chỉ sáu giờ rưỡi, cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thầm than: người già đúng là dậy sớm thật.

Bà nội mắng mỏ khắp nhà từ trong ra ngoài một lượt, rốt cuộc cũng khát nước. Phương Thanh vội pha một tách trà hoa nhài, cung kính bưng lên.

“Bà nội, uống chút nước nghỉ ngơi một lát ạ, bà có mệt không, để cháu bóp vai cho bà nhé?”

Bà cụ híp mắt nhìn cháu gái trước mặt một hồi lâu rồi mới gật đầu, nhấp một ngụm trà, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cả phòng khách yên tĩnh đứng lặng, mãi đến khi Phương Thanh bóp vai xong, bà nội cũng dần dịu lại, mới cho cả nhà nhánh thứ hai đi dọn dẹp phòng.

Bác gái nãy giờ vẫn đứng sau lưng bà từ thấy thế thì mắt tối sầm, khoé miệng cong cong bước lên cầm tay Phương Thanh, bắt đầu an ủi.

“Con bé này thật là, xảy ra chuyện lớn vậy mà chẳng nói gì với bác cả con một tiếng. Con là con gái, gặp chuyện thế này... Haiz, sau này con biết phải làm sao đây...”

Nghe đến đây, bà cụ đang ngồi bên liền sầm mặt: “Con bé Thanh làm sao vậy? Chẳng lẽ ngoài chuyện nhà họ Tôn huỷ hôn còn có chuyện gì khác mà ta không biết? Đức Tài, Xuân Hà! Hai đứa ra đây cho ta!”

Nhìn vẻ mặt như cười như không của bác gái, lòng Phương Thanh trầm xuống: cô biết mà, bác gái này không phải người hiền lành gì! Cô vẫn luôn thắc mắc sao bà nội không hỏi chuyện huỷ hôn, hoá ra là chờ cô ở đây! Đúng là bác gái tốt của cô!

“Bà nội, dạo gần đây đúng là có chút chuyện, nhưng con tưởng bác gái đã kể với bà rồi, xem ra bác cũng chỉ biết lơ mơ thôi. Thật ra mọi chuyện là bị người ta cố tình bẻ cong sự thật, chuyện là thế này...”

Phương Thanh kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc một cách ngắn gọn, cuối cùng nhắc đến nhà họ Tôn: “Có lẽ họ nghe được lời đồn nhảm, thấy con không phù hợp với yêu cầu của họ, nên mới đề nghị huỷ hôn. Nhưng con lại thấy như vậy là tốt.”

Bà cụ hừ lạnh một tiếng, tay cầm gậy chống nổi đầy gân xanh: “Tốt? Con bé ngốc, con gái mà bị người ta huỷ hôn, cái tiếng xấu này sẽ theo con cả đời đấy!”

Phương Thanh ngồi xổm xuống, tựa đầu lên đầu gối bà nội, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ: “Bà nội, con biết bà tức giận là vì thương con. Nhưng nhà họ Tôn là kiểu người nghe gió thành mưa, vội vàng muốn cắt đứt như vậy, cũng đủ thấy nhân phẩm họ thế nào. Cho dù con có gả vào đó, cũng chưa chắc sống yên ổn. Khi còn sống, ông nội vẫn hay nói với con, làm người thì phẩm chất là quan trọng nhất, phẩm chất không tốt, có giỏi mấy cũng vô ích. Bà nội, bà nói đúng không?”

Nhắc đến ông cụ, bà nội có phần trầm mặc, nhìn cháu gái ánh mắt sáng ngời đang tựa vào đầu gối mình, cuối cùng cũng mềm lòng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô: “Ông nội con lúc còn sống thương con nhất, nếu biết con bị uất ức, ông ấy chắc cũng không đành lòng...”

Phương Thanh thấy vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà cụ đã nói vậy là không còn giận nữa. Cô liền đứng dậy vừa bóp vai vừa làm nũng, cuối cùng cũng khiến bà nội không nhắc đến chuyện cũ nữa.

Vừa hay mẹ Phương cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, cả nhà hiếm khi cùng ngồi ăn một bữa, bà nội thấy vậy cũng không nói thêm gì, vừa ăn vừa trò chuyện cùng cháu gái, sau đó được bác gái dìu về nhà.

Trước khi đi, bà nội nắm tay Phương Thanh nói nhỏ một câu, rồi mới lên chiếc xe ba bánh cũ kỹ, dần dần biến mất nơi cuối con hẻm.

Phương Minh tò mò đi đến, khẽ huých vào em gái: “Này, lúc nãy bà nội nói gì với em thế?”

Phương Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, mỉm cười: “Bà bảo, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.”

...

Mọi chuyện cuối cùng cũng lắng xuống, nhà họ Phương cảm thấy đám mây u ám trong lòng cũng tan biến theo. Ba Phương vui mừng, sai con trai đi mua hai lạng rượu, làm vài món ngon, cho cả nhà vui vẻ một bữa để xua đuổi xui xẻo.

Mẹ Phương cũng muốn làm ít đồ ăn ngon để cảm ơn gia đình nhà họ Ôn đã giúp đỡ suốt thời gian qua. Nếu hôm đó ở văn phòng hiệu trưởng không có sở trưởng Ôn ra mặt làm chứng, không biết còn phải dây dưa với phụ huynh đến bao giờ, con gái ở trường chắc chắn cũng sẽ bị ấm ức.

Thời buổi này chẳng có gì quý giá để làm quà, tự tay làm chút món ngon đem tặng mới thể hiện được tấm lòng. Thế là mẹ Phương chuẩn bị nguyên liệu từ tối hôm trước, sáng sớm hôm sau đã nổi lửa nhóm bếp, chiên một chậu lớn thịt viên và nem rán, bảo Phương Thanh mang đến tận tay hai anh em nhà họ Ôn.

Phương Minh đạp xe đưa em gái đến nơi rồi vội vã đi làm, Phương Thanh chỉnh lại áo quần, nhẹ nhàng gõ cửa.

Ôn Ninh mở cửa thấy gương mặt cô gái nhỏ đỏ ửng vì lạnh thì vội mời vào nhà.

“Em tìm Ôn Linh à? Con bé còn chưa dậy, vào ngồi đợi chút nhé, để anh gọi con bé.”

Phương Thanh vội ngăn lại, giơ chiếc hộp cơm trong tay: “Đừng gọi cậu ấy dậy. Em chỉ đến để đưa đồ rồi đi ngay. Đây là thịt viên với nem rán mẹ em làm, mang cho hai người nếm thử...”

Ôn Ninh dừng bước, liếc nhìn hộp cơm trong tay cô, mỉm cười nhận lấy: “Phiền bác gái quá.”

Thấy đối phương không chê bai, Phương Thanh cũng yên tâm hơn, vừa quay người muốn rời đi thì từ trong nhà, Ôn Linh tóc tai rối bời chạy ra, kéo tay cô nói hôm nay muốn dẫn đi chơi, còn năn nỉ cô giúp buộc tóc.

Ôn Ninh đứng đó nhìn Phương Thanh dịu dàng giúp em gái mình chải đầu, chỉ cảm thấy thiếu nữ trong ánh nắng sớm thật giống một bức tranh, vô thức bị thu hút ánh nhìn. Đến khi hai người rời khỏi, anh mới giật mình nhận ra bản thân có hơi thất thố. Nhưng rồi lại cảm thấy rất bình thường—mình chỉ đang thưởng thức cái đẹp thôi, có gì phải ngại?

Nhìn hộp cơm được bọc trong khăn tay màu xanh trên bàn, anh mở ra, nếm thử một viên thịt, hương vị thơm lừng khiến người ta phải bất ngờ. Khuôn mặt xưa nay luôn điềm tĩnh của Ôn Ninh cuối cùng cũng hiện lên chút thỏa mãn.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh lấy hộp cơm của mình ra, gắp một ít sang, lúc này mới hài lòng mỉm cười.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play