Phương Thanh mỉm cười rót cho chú út một ly trà: “Chú út, chú ra ngoài là để làm ăn đàng hoàng, sao cháu lại trách chú được? Hơn nữa cháu gái chú cũng đâu phải người vô lý, làm gì có chuyện giận dỗi vì mấy chuyện như vậy. Chỉ là chú đi cả năm, thậm chí hai năm không về, ba mẹ cháu với bà nội đều rất lo cho chú đó.”
Phương Đức Lực gãi đầu cười khổ: “Chú cũng hết cách thôi. Mùa hè năm kia, chú đầu tư mở một cửa hàng, không ngờ thời điểm đó thị trường lại xấu, lỗ đến sạch vốn. May mà lúc ấy có một người bạn chịu ra tay giúp, bỏ vốn cứu chú một phen. Khi ấy là giai đoạn then chốt, nếu về quê ăn Tết là chú sẽ bỏ lỡ cơ hội xoay chuyển tình thế. Nên lúc đó chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, cố gắng vượt qua mấy tháng đó. Bây giờ thì cuối cùng cũng tạm ổn rồi.”
Nói đến đây, gương mặt Phương Đức Lực lộ vẻ tự hào. Chú ấy ghé sát lại gần cháu gái, hạ giọng thần bí: “Nhóc con, đoán xem bây giờ chú út cháu có bao nhiêu tài sản?”
Phương Thanh liếc nhìn vẻ mặt chú út, khẽ nhấp một ngụm trà: “Ừm... lúc chú đi hình như chỉ mang theo vài trăm đồng, vậy giờ chắc khoảng... năm chục nghìn?”
Nghe vậy, Phương Đức Lực cười thần bí, giơ ngón trỏ lắc lắc trước mặt cô: “Sai rồi, đoán lại đi!”
Phương Thanh ngạc nhiên, chú mình giờ lợi hại vậy sao?
“Thế... một trăm nghìn?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play