Mười vạn không phải số tiền nhỏ. Trước kia đừng nói mười vạn, đến một vạn mà Tống Văn cũng móc không ra nổi. Tuy mấy năm gần đây tình hình có khấm khá hơn, nhưng vì vừa mua nhà nên dù có ăn dè hà tiện cũng chẳng để dành được là bao. Đừng thấy nghề đi biển tưởng dễ kiếm, thật ra cũng cần vốn, đóng thuế, mua tàu, thiết bị đánh bắt, thuê người làm, thứ nào chẳng tốn tiền. Gần đây tàu hỏng, mới đưa đi sửa, cũng tốn một khoản không nhỏ. Tiền tích góp chẳng dư được mấy, mười vạn đúng là không biết đâu ra.
Chú Tống biết tình hình mấy năm nay của Tống Văn khá lên chỉ được chút đỉnh, liền nói: “Cái mạng là quan trọng. Mày không đủ tiền thì tao cho vay.”
Quý Nam Tinh lên tiếng: “Không cần mượn đâu, tôi có thể cho anh ta ba năm để trả hết.”
Nghe vậy, Tống Văn mới thở phào: “Vậy xin làm phiền đại sư.”
Quý Nam Tinh đáp: “Đêm nay mười một giờ, gặp nhau ở bãi đá ven biển.”
Về đến nhà, Tiêu Dã bắt đầu lên mạng tìm chỗ bán nhang đèn, hương khói các thứ. Trên người hắn chỉ mang theo bùa, không có đồ cúng, sợ Quý Nháo Nháo yêu cầu gì lại không có mà dùng.
Thấy giao diện tìm kiếm của hắn, Quý Nam Tinh nói: “Không cần mấy thứ đó đâu. Lấy ít bùa là được rồi, thêm chút đồ ăn là đủ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT