Ngọc Lan đến Hải Thành chỉ mất hai, ba tiếng đi tàu cao tốc, thời gian không dài. Nếu đi một mình, Tiêu Dã chỉ cần tùy tiện mua một vé ngồi phổ thông, bịt mắt rồi chợp mắt một lúc là tới nơi. Nhưng lần này có Quý Nháo Nháo đi cùng, không thể qua loa như thế. Hắn chủ động mua khoang thương gia, bịt mắt, gối cổ, chăn lông nhỏ thứ gì cũng chuẩn bị đủ.
Ba lô mang theo bên người, không phải đồ của hắn mà toàn là thứ chuẩn bị cho Quý Nam Tinh. Vất vả lắm mới dụ dỗ được người ra khỏi nhà đi với mình, đương nhiên phải hầu hạ cho thật tốt, nếu không lần sau người ta không chịu đi nữa thì biết làm sao.
Còn chưa lên tàu, Tiêu Dã đã bận bịu hết bên này đến bên kia, cả người đều toát ra hai chữ hưng phấn, miệng cũng không ngừng nghỉ: “Mỗi lần trước tết là anh lại ngồi bên kia đợi chuyến sớm nhất trong ngày, ngồi ngay dãy ghế đó đó, đợi đến tờ mờ sáng là được lên tàu rồi.”
Quý Nam Tinh nhìn hắn: “Không sợ ngủ quên lỡ chuyến à?”
Tiêu Dã cười hì hì: “Không có đâu, mấy chuyến tàu sớm như vậy người đi cũng không quá đông, nếu anh có ngủ quên, nhân viên lúc kiểm tra vé cũng sẽ đến gọi dậy.”
Hắn còn cố tình chọn chỗ ngồi gần quầy đăng ký, chính là sợ ngủ quên thật. May mắn mỗi lần đón giao thừa với Nháo Nháo xong là hắn vẫn còn rất tỉnh táo, chưa bao giờ lỡ chuyến.
Tiêu Dã nắm tay Quý Nam Tinh, nở nụ cười ngốc nghếch: “Năm nay tốt rồi, không còn là anh một mình nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play