Lời của Quý Nam Tinh khiến cả căn phòng rơi vào trầm mặc.
Mèo hay chó còn có thể thử giao tiếp, chứ xà thì biết giao tiếp kiểu gì? Đôi mắt tròn như hạt đậu của nó thậm chí chẳng thể hiện chút cảm xúc nào, càng không nói đến biểu đạt rõ ràng.
Tô Lệ Đình nhìn sang Lệ Vi, đoán: “Nó vẫn đi theo cậu, còn luôn bảo vệ cậu nữa, chấp niệm của nó chắc chắn là cậu rồi. Nhưng cậu vừa nói rõ là mình sống rất tốt, muốn nó yên tâm rời đi, nó lại vẫn không chịu đi. Vậy liệu có phải nó muốn nhìn thấy cậu kết hôn, sinh con rồi mới an tâm rời đi không?”
Lệ Vi nghe vậy, vẻ mặt khó mà hình dung được: “Kết hôn sinh con chắc là chấp niệm của con người thôi chứ, không phải của xà, đúng không? Nó chỉ là một con xà, dù có hiểu chuyện thì cũng không thể có kiểu chấp niệm kiểu nhân sinh viên mãn rồi mới rời đi như con người được mà?”
Tiêu Dã: “Vậy bây giờ cuộc sống của cô thế nào? Có khó khăn gì không? Quan hệ với người nhà thì sao?”
Lệ Vi: “Tôi với ba mẹ thì cũng bình thường thôi. Lúc bị họ đưa theo ra ngoài sống là tôi cũng lớn rồi. Nếu chỉ có một mình thì có lẽ đỡ hơn, nhưng lại còn có một đứa em gái luôn ở bên cạnh họ. Thêm chuyện của Tam Thải nữa, trong lòng tôi vẫn ít nhiều có chút oán trách. Cấp hai ở chung ba năm, lên cấp ba thì tôi chọn học nội trú, bây giờ lên đại học rồi, cũng chỉ có dịp Tết là về nhà mấy ngày. Những lúc khác thì gần như không ai can thiệp vào chuyện của ai.”
Nói là quan hệ căng thẳng thì cũng không hẳn. Học phí, chi phí sinh hoạt đều được ba mẹ chu cấp đúng hạn. Thỉnh thoảng cũng gọi điện hỏi han cuộc sống của nhau. Nhưng để nói là thân thiết thì hoàn toàn không có, cô giống như một người ngoài trong chính nhà mình, duy trì phép lịch sự cơ bản, và một khoảng cách nhất định.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play