Lữ Hồng Lâm vốn dĩ còn để dành được chút tiền, tuy không nhiều, nhưng với người tiêu xài hoang phí như anh ta thì số tiền ấy đã là khó lắm mới tích cóp được. Giờ thì bị thiên sư rút sạch chỉ trong một chiêu, anh ta chỉ còn cách nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền, nếu không có tiền đưa cho nhà họ Nhậm, thì chỉ cần một giây là bị lệ quỷ lấy mạng.
Diêm Duyệt không định quay về cùng anh ta. Đã đến Ngọc Lan thị rồi thì cũng phải tranh thủ đi dạo một vòng, mua chút đặc sản mang về. Phó Huân tất nhiên là đi theo cô, hai người nán lại Ngọc Lan thị thêm một ngày nữa rồi mới xách theo túi lớn túi nhỏ quay về.
Phó Huân đưa cô đến dưới lầu khu trọ, đợi cô lên lầu rồi mới rời đi. Hai người tuy chưa nói rõ lòng mình, nhưng lại có một loại cảm giác cả hai đều hiểu mà không cần nói ra. Phó Huân cảm thấy lần này cơ hội của mình rất lớn, nhất định phải nắm chặt, không thể vì do dự mà lại bỏ lỡ như trước kia.
Diêm Duyệt thuê một căn chung cư nhỏ gần trường học. Vì cô nuôi chó nên không tiện ở ký túc xá. Người nhà cô thì đều đã về quê, chỉ còn mẹ cô tạm thời ở lại chăm sóc. Hiện tại mẹ cô cũng không có ở nhà, trong nhà chỉ còn lại căn hộ trống.
Khi Diêm Duyệt xách cả đống đồ bước vào, Bối Bối không còn như mọi khi lập tức chạy đến cọ người cô, ngược lại còn kẹp đuôi trốn đi, nấp dưới bàn, như thể đang quan sát cô.
Diêm Duyệt đặt đồ xuống, vỗ tay gọi chú chó: “Bối Bối, lại đây, là tao nè, tao về rồi.”
Bối Bối dè dặt bước đến, hít hít ngửi ngửi, xác nhận đúng là chủ nhân mình thì mới mừng rỡ chạy tới, vừa kêu gâu gâu, vừa ra sức cọ vào người cô, như thể đang trách móc: sao chị đi lâu vậy mới chịu về nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play