Tiêu Dã dội một chén nước lên mặt khiến Lữ Hồng Lâm đang ngất xỉu phải tỉnh lại. Tốt nhất là hôm nay có thể giải quyết dứt điểm chuyện này, bọn họ cũng không có nhiều thời gian để dây dưa với loại người này.
Lữ Hồng Lâm hoảng loạn tỉnh dậy, ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã cảm giác được từng đợt khí lạnh phả đến từ sau lưng. Anh ta quay đầu nhìn lại, liền đối diện ngay với khuôn mặt quỷ u ám đen thẫm của Nhậm Đào. Trong khoảnh khắc, anh ta vừa lăn vừa bò mà hét lên hoảng loạn: “Cứu mạng! Đại sư cứu mạng! Có ma! Có ma a!!”
Quý Nam Tinh ngồi ngay ngắn trên ghế, không hề dao động: “Đương nhiên là có quỷ. Không có quỷ thì anh đã chẳng đến tìm tôi. Anh nói dối khác với những gì vong hồn kể lại, nên dứt khoát để anh tự mình nhìn thấy, cũng để tôi khỏi phải nghe lời một phía mà lỡ tay giúp kẻ ác…”
Quý Nam Tinh nghiêng đầu nhìn Lữ Hồng Lâm: “Hoặc là kẻ ác.”
Diêm Duyệt nắm chặt lấy áo Phó Huân, trốn sau lưng anh, nhưng vẫn không kìm được tò mò mà cẩn thận thò đầu ra nhìn. Tuy rằng cô biết trước là họ đang xử lý một vụ gặp quỷ, nhưng giữa việc nghe nói và tận mắt chứng kiến rõ ràng là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau. Trong lòng vẫn còn rất sợ, nhưng nhìn mấy vị thiên sư trước mặt cứ bình tĩnh như thể đã quá quen với chuyện này, bỗng nhiên cô cũng thấy bớt hoảng hơn đôi chút.
Phó Huân khẽ hỏi Diêm Duyệt: “Cậu cũng nhìn thấy rồi à?”
Diêm Duyệt gật đầu căng thẳng, cũng hạ giọng đáp lại: “Một người đang ghé sát sau lưng Lữ Hồng Lâm, vừa nãy còn dùng hai tay bóp cổ anh ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play