Tòa tháp lâu đã đứng đó hơn hai mươi năm, thậm chí còn được xem là biểu tượng kiến trúc của khu vực, vậy mà chỉ sau vài đạo thiên lôi đánh xuống, đã hoàn toàn biến thành một đống đổ nát.
Trên sân thượng, Hạ Trì Xuân tận mắt nhìn thấy tháp lâu sụp đổ, sau ba tiếng sét, mây đen tan biến. Tiếng động thu hút rất nhiều người kéo tới xem náo nhiệt, tòa tháp gắn liền với biết bao ký ức của ông giờ đây không còn nữa.
Ngay lúc ông đang thất thần, không biết từ khi nào, cậu thiên sư trẻ đã bước đến bên cạnh ông, nói: “Trận pháp đã bị phá giải, coi như việc này cũng có kết thúc rồi. Những vận khí không thuộc về Long Thương Viễn, sớm muộn gì cũng sẽ phản lại ông ta. Ông ta chịu đựng được đến đâu thì tùy xem mệnh ông ta có cứng không. Còn sống bao lâu thì phải gánh lấy bấy lâu hậu quả. Đến khi chết rồi, âm phủ cũng sẽ tính sổ với ông ta.”
Cậu ta nói rồi liếc nhìn Mã Chiêu, lại quay sang nhìn Hạ Trì Xuân: “Mã Chiêu là tự sát, nhưng anh ta đã bị thỉnh nghèo thuật đè ép cả đời, đó là nhân. Còn cái chết của anh ta là quả. Ông có thể đến Cục Quản lý tố cáo Long Thương Viễn.”
Hạ Trì Xuân nghe đến tên Mã Chiêu vẫn đau xót trong lòng. Đó là cháu ngoại ông, nếu như có thể phát hiện sớm hơn một chút…
Lời còn chưa nói ra đã nghẹn lại thành tiếc nuối vô hạn.
Nhưng đời này làm gì có chữ nếu. Hạ Trì Xuân chỉ có thể chấp nhận hiện thực này. Sau khi thở dài một hơi thật mạnh, ông nghiêm túc cúi đầu cảm ơn Quý Nam Tinh:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play