Thấy vẻ mặt Tiêu Võ Thắng như muốn nói gì đó mà lại thôi, Quý Nam Tinh hơi nghiêng người dựa vào lưng ghế: “Thổ Địa Công là chính thần, không tồn tại cái gọi là nhiệm kỳ hay không nhiệm kỳ gì hết. Ông nhìn Diêm Vương có nhiệm kỳ không? Thần Tài có nhiệm kỳ không? Cũng đâu thể vì thích ai là dắt người ta đi được. Dù cho ông chưa từng tận mắt thấy những thần vị như vậy, nhưng phim truyền hình chắc cũng xem không ít rồi chứ? Có vị nào đại diện cho chính nghĩa mà cứ động một chút là bắt người đi không?”
Tiêu Võ Thắng lập tức thấy hơi xấu hổ, đúng là ông đã tin thật. Tuy rằng đúng là trong tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, nhưng mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này vốn dĩ không thể dùng thường thức mà xét, nhỡ đâu bà đồng kia nói thật thì sao?
Nhưng giờ bị cậu thanh niên trước mặt nói thẳng ra như thế, Tiêu Võ Thắng lại thấy hình như quả thật có gì đó không ổn. Làm gì có chính thần nào lại tùy tiện bắt người, nghe kiểu gì cũng thấy chẳng giống thần chính đạo, ngược lại cứ như tà thần phản diện.
Tiêu Dã nghe Quý Nam Tinh nói vậy cũng nhận ra có điều bất thường, liền quay sang hỏi Tiêu Võ Thắng: “Trước đây con trai ông bái Thổ Địa Công xong, sức khỏe thực sự khá lên à?”
Tiêu Võ Thắng gật đầu: “Đúng vậy, thật sự là khá lên, chỉ sau một đêm là đỡ hẳn.”
Nếu không nhờ chuyện đó, thì sao ông có thể tin bà đồng đến mức ấy?
Con trai ông từ nhỏ sức khỏe đã yếu, mang đủ thứ bệnh từ khi còn trong bụng mẹ. Mới sinh ra còn chưa kịp ôm vào lòng đã phải đưa thẳng vào lồng ấp. Cảm mạo, sốt, viêm dạ dày là chuyện xảy ra như cơm bữa. Hồi bé đi châm cứu, đầu cắm đầy kim, người lớn nhìn mà xót hết cả ruột.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT