Cũng không phải ai chơi bóng với Thích Thụy Phương cũng được mời đi ăn, mười mấy người, nếu mời hết thì tiền lương vừa vào tay chắc cũng sạch không còn một xu, cho nên anh ta chỉ mời mấy người bạn thân quen nhiều năm, tính luôn cả Tiêu Dã dẫn theo Quý Nam Tinh thì cũng chỉ có sáu người.
Sáu người không phải là ít, cuối cùng bàn bạc rồi dứt khoát đi ăn lẩu. So với việc gọi một bàn thức ăn đủ món, bọn họ đi tụ họp bên ngoài vẫn thích kiểu chia phần tự ăn, tiện lợi hơn.
Có điều Thích Thụy Phương bọn họ không giống Trương Nguyên hay Trần Thập Nhất, sẽ chiều theo Quý Nam Tinh không ăn thịt bò, hơn nữa người khác là chủ tiệc, mình cũng không tiện yêu cầu quá nhiều. May mà họ chỉ bỏ thịt vào nồi cay, Quý Nam Tinh vẫn có thể ăn rau luộc với nước lẩu trong.
Sợ để cậu bạn nhà mình ngồi cùng bàn bị đói, Tiêu Dã gọi riêng một bát cơm chiên cho cậu, sau đó nhỏ giọng nói: “Chút nữa mình qua phố ăn vặt đằng sau.”
Quý Nam Tinh gắp một nửa cơm chiên trong chén mình sang bát hắn: “Vậy tôi để dành bụng trước.”
Thích Thụy Phương nhìn họ, nói: “Đến quán lẩu ăn cơm chiên à, ăn thịt đi!”
Tiêu Dã đáp: “Ăn mà, dạo này bị nóng trong người, không ăn cay được lắm, các cậu cứ lo cho mình là được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play