Gió biển mang theo hơi ẩm và chút ấm áp phả vào người, thổi bay cái lạnh còn sót lại mà Tiêu Dã mang từ Ngọc Lan thị đến, quét sạch khí lạnh trên người cậu.
Tiêu Dã mặc áo thun tay ngắn, khoác hờ một chiếc áo lông vũ trên tay, chậm rì rì đi dạo ven biển. Hai tiếng bay trên máy bay vẫn chưa đủ để làm hắn bình tĩnh lại, đến tận bây giờ, chỉ cần nghĩ đến Quý Nháo Nháo, khóe miệng hắn lại không kìm được mà cong lên.
Tuy trước đây vì thể chất đặc biệt, dương khí của mình từng bị Quý Nam Tinh lợi dụng nên Tiêu Dã đã rất vui dù sao trên người hắn cũng có thứ mà Quý Nam Tinh cần, ít nhất cũng không đến mức chẳng có chỗ nào xài được. Nhưng giờ Quý Nam Tinh không còn cần dương khí của hắn nữa, lại chủ động nói là cần đến hắn điều này khiến Tiêu Dã càng vui hơn, vui đến mức hận không thể mọc cánh bay lên trời mà lượn hai vòng!
Cho đến tận lúc quay về biệt thự ven biển, hắn vẫn không giấu được niềm vui đang tràn đầy khắp người.
Vừa thấy bộ dạng hắn khoác áo trên tay, Tiêu lão gia tử liền đoán được hắn đã làm gì, cười lạnh một tiếng, cố ý giả vờ hỏi: “Cả ngày không thấy mặt, đi đâu đấy?”
Tiêu Dã thấy ông nội đang ngồi uống trà, liền cười hì hì chạy tới ôm ông một cái thật chặt, sau đó tung tăng chạy lên lầu: “Cháu thay quần áo xong sẽ xuống ăn cơm với ông!”
Nhìn cháu trai tung tăng như chim nhảy ba bậc một bước lên cầu thang, Tiêu lão gia tử bật cười, thầm mắng: cái đồ tiểu tử khoe khoang thúi, có tí chuyện mà giấu không được, còn bày đặt lén lút làm ra vẻ yêu thầm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT